Rốt cuộc, vẫn là Hứa Khai mở miệng trước, cũng không phải hỏi Tố Tâm có phải vì anh mà đi qua Ỉaq không, mà là nói cám ơn với Phó Kiến Văn: "Cảm ơn..."
Hứa Khai tiếng nói trầm ổn bình tĩnh, mang theo mấy phần nghẹn ngào, yết hầu như là bị cái gì ngăn chặn, đau không chịu nổi.
"Nếu như Hứa tổng không có chuyện gì khác, vậy thì chúng tôi đi trước..."
Trong khi nói chuyện, bàn tay lớn của Phó Kiến Văn đã ôm sau thắt lưng của Tố Tâm, đứng sóng vai, xứng đôi đến chói mắt.
Hứa Khai không hé răng, nhíu mày, Phó Kiến Văn cũng đã tiếp nhận cục thịt mềm mại nặng trịch là Đoàn Đoàn, một tay ôm, một tay nắm lấy những ngón tay xinh đẹp của Tố Tâm, đối với Hứa Khai nhạt nhẽo gật đầu, hướng về dưới bậc thang đi đến, thong dong tao nhã.
"Anh Hứa Khai, chúng em đi trước..."
Tố Tâm cùng Hứa Khai nói một câu, một tay nắm chặt túi xách, bước nhỏ đi theo bên người Phó Kiến Văn, giữa lông mày dịu dàng mười phần.
Hứa Khai nhìn bóng lưng ba người đi xa dần, trong ngực đau nhức.
Tố Tâm bước lên xe trước, vịn cửa xe nhìn về phía Hứa Khai, lộ ra một vệt ý cười ngọt ngào vẫy vẫy tay với Hứa Khai, khiến cho chua xót cùng đau nhức tập kích đôi mắt cùng trái tim của Hứa Khai, khiến cho thứ chất lỏng mặn chát từ trong viền mắt tràn ra.
Hứa Khai cúi đầu, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá, xoay người rút ra một điếu thuốc ngậm vào khóe môi, che giấu thứ chất lỏng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849803/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.