"Mẹ! Sao mẹ lại để quên điện thoại trong phòng con nữa vậy! Cha gọi điện thoại!"
Tố Nhiên còn mặc đồ ngủ, đứng ở giữa cầu thang trên lầu, trong tay nắm chặt điện thoại còn đang đổ chuông, hướng về phía phòng khách gọi, bởi vì có khách có ở đây cho nên không tiện mặc đồ ngủ xuống lầu.
"Biết rồi..." Lương Mộ Lan đáp một tiếng, quay đầu lại áy náy đối Sầm Mặc nói: "Thật không tiện, ta nhận cú điện thoại."
Sầm Mặc gật đầu, hai tay bỏ túi, một bộ nho nhã.
Lương Mộ Lan quay đầu lại đưa tay vỗ vỗ Tố Tâm, căn dặn cô: "Tố Tố, con nói chuyện cùng Sầm thiếu gia một chút..."
Tố Tâm cười cười, nhìn bóng lưng Lương Mộ Lan rời đi, chỉ cảm thấy Tố Cảnh Toàn bình an vô sự sau đó sắc mặt của Lương Mộ Lan tốt hơn rất nhiều.
"Anh Sầm, mời ngồi..." Tố Tâm dùng từ lễ phép khách khí.
"Tố tiểu thư, mong cô giúp tôi chuyển lời tới Tống Hiểu, nói cho cô ấy biết tôi đợi thêm ba ngày."
Tiếng nói của Sầm Mặc lọt vào tai Tố Tâm, Tố Tâm vô cùng kinh ngạc, ngước mắt nhìn về phía lông mày hơi nhíu của Sầm Mặc, không nói gì.
Nhớ tới Tống Hiểu từng nhắc qua nhà đầu tư, nhớ tới Tống Hiểu ở khách sạn Hoa đỉnh đầy tàn tạ, nhớ tới trên người Tống Hiểu bị giày vò giống như tro tàn, Tố Tâm chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Tố Tâm nắm chặt nắm đấm, hỏi Sầm Mặc, ngữ khí có chút tức giận: "Phòng tổng thống của khách sạn Hoa Đỉnh, Tống Hiểu không có ở đó sao!"
"Tố tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849838/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.