Tố Tâm giơ ô, Phó Kiến Văn đứng lặng ở trước mặt cô, thân hình kiên cường, khóa cửa xe, hai tay cắm ở trong túi quần, lá cây theo gió rụng xuống hoà theo tiếng mưa, từng giọt, từng giọt tí tách chảy xuống ô, giữa lông mày anh toát ra vẻ muốn cười lại cố kìm nén, khiến tim Tố Tâm loạn nhịp, anh nhìn qua Tố Tâm: "Em là... muốn sao!"
"Tôi không có!" Tố Tâm cơ hồ là theo bản năng liền phủ nhận, trên mặt đã nóng bỏng.
Cô ngước mắt lên nhìn Phó Kiến Văn, vai áo vest của anh đã bị nước mưa làm ướt hơn phân nửa, cô nâng cao ô lên, giúp anh che, nội tâm không muốn thừa nhận lời nói vừa rồi của Phó Kiến Văn, cho nên bản thân đứng yên tại chỗ không di chuyển.
Phó Kiến Văn thân cao chân dài, Tố Tâm che ô cao có chút mỏi, cô né tránh ánh mắt của anh, cũng không muốn anh chú ý tới gương mặt đã đỏ bừng của mình.
Một cơn gió thổi qua, lá cây bị thổi vang lên xào xạc, một chiếc lá bị thổi bay vào cổ Tố Tâm, có chút ngứa, cô rụt cổ một cái, cụp mắt, lấy tay cọ xát.
Tầm mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của Tố Tâm, bàn tay to lớn ấm áp chùm lên bàn tay nhỏ nhắn đang cầm cán ô của Tố Tâm, đem người kéo về hướng mình, ô hạ thấp ô xuống một chút, bàn tay lớn ôm chặt phía sau lưng Tố Tâm, ôm về hướng mình...
Bị thân hình quen thuộc của người đàn ông vây quanh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849854/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.