Bát mì được bưng đến trước mặt Tố Tâm, bốc hơi nóng, màu đỏ của cà chua cùng trứng bao trùm ở bên trên bát mì, trông thật đẹp đẽ.
Tố Tâm đem tóc dài buộc lên sau gáy, buộc thành đuôi ngựa, mấy sợi tóc mai buông xuống, Tố Tâm tuỳ ý vén ở sau tai, bưng tô mì lên, múc một chút nước uống, mùi vị rất tuyệt, so với cô nấu càng tuyệt hơn.
"Em rất thích ăn mì tôm trứng sao!"
Phó Kiến Văn ngồi ở bên phải Tố Tâm, xuất phát từ hiểu biết của mình về cô, Phó Kiến Văn nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Tố Tâm đang ăn, động tác dừng lại, ánh mắt hơi nhướng lên nhìn về phía Phó Kiến Văn, lại cúi xuống nhìn bát mi, hàng mi dài cong vút nhẹ chớp.
Tố Tâm nói: "Không thể nói là rất thích, đại khái... là bởi vì, từ lúc tôi sinh ra tới nay, đó là món duy nhất tôi được mẹ ruột của mình nấu cho ăn, sau đó tôi một mực nấu theo nhưng mùi vị đều không giống, nhưng làm nhiều rồi... Thật giống như đã trở thành thói quen, mỗi lần muốn làm một chút gì đó ăn đều sẽ làm mì tôm trứng."
Không có qua loa che giấu, đây là lần đầu tiên Tố Tâm nói với Phó Kiến Văn về chuyện riêng của mình, nói rất thật, không hề che dấu một chút nào.
Mì tôm trứng, một món ăn rất đơn giản, rất bình dị. Nhưng đối với Tố Tâm, nó là cả một bầu trời ý nghĩa.
Cô nhớ rõ đó là một ngày đầu tháng sáu, sau đêm mưa lớn là bầu trời tươi mát xanh thẳm, ánh mặt trời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849911/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.