Tia sáng chói mắt, Tố Tâm thấy không rõ lắm mặt của người kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người đó mặc quân trang, ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn.
Người đàn ông tóc ngắn, trên người mặc một chiếc áo phông bộ đội đã bị mồ hôi làm ướt đẫm,, dưới chân là đôi giày tác chiến đã bị bùn đất làm bẩn.
"Cô tên là Tố Tâm!"
Người đàn ông nói tiếng mẹ đẻ, giọng nói trầm thấp, sắp gặp thần chết còn gặp được đồng hương, không khỏi khiến người ta cảm thấy tin cậy.
Tố Tâm sau khi bất ngờ, gật đầu.
"Tôi tới đón cô cùng con của Lục Tương Tư."
Phó Kiến Văn một tay giắt súng vào bao, mang theo đồng phục tác chiến cùng áo chống đạn, mũ giáp ném đến dưới chân Tố Tâm, bảo cô mặc vào.
Tuy rằng chiến đấu đã kết thúc, thế nhưng phần tử vũ trang không biết đã bị tiêu diệt hết chưa, ai biết có thể hay không đột nhiên từ chỗ nào xông tới một tên rồi bắt giữ Tố Tâm làm con tin.
Tố Tâm nửa ngày không nhúc nhích, một lát sau mở miệng nói: "Run chân rồi, không đứng lên nổi."
Sống sót sau tai nạn, bắp thịt toàn thân Tố Tâm đột nhiên đau nhức, liên tục run rẩy.
Phó Kiến Văn đưa tay, nắm lấy bàn tay nhỏ đầy mồ hôi của cô, kéo cô lên.
Vốn tưởng rằng Tố Tâm đem ngón tay đặt ở trong miệng đứa trẻ, chính là sợ đứa trẻ khóc thành tiếng.
Mà khi đem ngón tay của cô từ trong miệng đứa trẻ rút ra, Phó Kiến Văn mới phát hiện Tố Tâm đã cắn chảy máu tay mình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849988/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.