Đều là muốn đưa người khác lên giường mà thôi.
Biết lòng dạ của mình không thâm sâu bằng Phó Kiến Văn, miệng lưỡi cũng không sắc bén như anh, Tố Tâm đành lựa chọn ăn ngay nói thẳng.
"Tố Tâm, dù lời nói của em có sắc nhọn như thế nào đi nữa, cũng không che giấu được em bị tôi hôn mà có cảm giác... Đổi lại nếu là người khác đối với em như vậy, so với cá tính thà làm ngọc nát chứ không làm gói lành của em. Chắc chắn sẽ đạp người ta xuống đất!"
Phó Kiến Văn rất ít khi nhiều lời như hôm nay, lại là cùng một cô gái ở nơi này tranh luận cái gì gọi là yêu thích, anh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Có thể cùng Tố Tâm đem lời như vậy nói trắng ra, anh thừa nhận bởi vì hai người đã từng “làm” và cùng có cảm giác.
Sau một thời gian, Phó Kiến Văn đã rút ra một kết luận, tìm hiểu lâu dài đối với một người đã có người trong lòng như Tố Tâm, không có tác dụng. Tốt nhất nên vạch rõ ràng với cô, yêu hoặc không.
Tố Tâm mím môi môi không lên tiếng, nhiều lần bị Phó Kiến Văn hôn. Cô đã từng ảo tưởng sẽ cho anh một cái bạt tai, nhưng đến khi hôn cô lại không chống đỡ được, chỉ có thể mềm nhũn mặc anh luốn lấy gì thì lấy.
Lời Phó Kiến Văn nói, cô cũng thừa nhận là đúng. Nhưng không có phản bác
Tố Tâm từng nghĩ, mỗi một lần cùng Phó Kiến Văn hôn môi, nếu như Phó Kiến Văn không miễn cưỡng cô, không ép buộc cô...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/850091/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.