Tố Tâm không hé răng, cô nghe được tiếng thở dài của Hứa Khai.
"Ma Cô có khỏe không!"
Nhắc tới Ma Cô, viền mắt cô nóng lên, hầu như không nhịn được, Tố Tâm đem đầu cúu xuống càng thấp hơn: "Ma Cô đã chết rồi."
Động tác lau tay của Hứa Khai hơi dừng lại, lau xong tay, anh đem khăn tay nắm trong lòng bàn tay: "Nó mất lâu chưa!"
"Đúng ngày anh trở về."
"Ừ..."
Hứa Khai trầm trầm đáp một tiếng, nghe không ra tâm tình.
"Cho nên, em sợ anh khổ sở, nên mới không dám tới gặp anh!"
Hứa Khai tự tìm cho Tố Tâm một cái cớ vì lâu như vậy cô không có tới thăm anh.
Chỉ là Tố Tâm không có lý do nào khác đành gật đầu, trầm mặc.
"Năm đó giao Ma Cô cho em, tuổi cũng đã rất lớn rồi, Sinh Lão Bệnh Tử là chuyện bình thường không ai có thể thay đổi, cho nên anh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Tố Tố, anh trở về lâu như vậy rồi, ngay cả một người không quá quan trọng đều đến thăm, vậy em tại sao chưa có tới nơi này!"
Hứa Khai nói rõ ràng rất bình tĩnh cũng rất bình thản, nhưng lại khiến cho Tố Tâm á khẩu không biết nói gì.
Cô nghe được lời nói của Hứa Khai có ẩn ý, anh nói vì anh không tốt nên Tố Tâm mới không đến thăm anh, cho nên thương tâm, chính là ý này.
Nên trả lời thế nào Tố Tâm không biết, có lẽ là bởi vì cô có tình cảm với anh, nên không cách nào có thể trả lời, cô luôn cảm thấy bất luận trả lời thế nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/850109/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.