Ngữ khí trở nên rất là nghiêm túc.
Diệp Phồn Tinh lại cảm thấy anh càng giống như là chột dạ, cô nói: "Tôi đi ngủ trước đây."
Thấy cô rốt cuộc chịu đi, Phó Cảnh Ngộ phát hiện chính mình lại thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Phồn Tinh sau khi đi ra, đem cửa cũng đóng lại, theo trong khe cửa sắp xếp một tấm mặt, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "chú, ngủ ngon."
Cô nói, còn đối với anh lộ ra một cái chiêu bài thức mỉm cười, vô cùng thân hòa lực cái loại này.
Trong đầu của Phó Cảnh Ngộ, trong nháy mắt liền nổi lên hai chữ: Yêu Tinh!
Cũng chính là cô vận khí tốt, gặp được anh, nếu không... Nếu là gặp phải người khác, đã sớm bị người ta ăn sạch sẽ.
(Đấy, thịt để tới miệng mà Ngộ nó không ăn, đừng trách sữa không phát sôi thịt nhé)
Sáng sớm ngày thứ hai, cơ hồ là một đêm không ngủ Phó Cảnh Ngộ rất sớm liền thức dậy.
Anh lúc dậy, phát hiện Diệp Phồn Tinh đã dậy rồi, cô đeo tạp dề làm bếp, chính ở trong phòng bếp làm điểm tâm, rất nghiêm túc.
"Dậy sớm như vậy?" Phó Cảnh Ngộ có chút ngoài ý muốn.
Diệp Phồn Tinh quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy tìm tòi nghiên cứu, nhìn anh một cái, nói: "chú đã tỉnh? Tôi không ngủ được, lại có chút đói, liền muốn làm chút đồ ăn."
Diệp Phồn Tinh ngủ cũng không được khá lắm, cô mơ một giấc mơ, mơ thấy Diệp mẫu tìm tới cửa, đem cô mang về nhà, nằm mơ thấy Phó gia bởi vì quan hệ của mẹ, muốn đem cô đuổi đi.
Cô cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2009762/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.