Cô đã rất lâu không có cùng người nhà liên lạc, ban đầu là giận dỗi đi ra ngoài, nếu như anh không để ý tới cô, cô khả năng cũng sẽ không trở về Nam Xuyên, như thế, cô liền thật sự chỉ còn lại một mình cô độc.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, cô thỉnh thoảng vẻ mặt gian lộ ra ngoài vẻ bi thương, sẽ luôn làm cho anh cảm thấy thương tiếc.
Anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, nói: "được rồi, không có giận em nữa,anh chỉ định trêu chọc em thôi! Ai mà biết em coi là thật."
"Nhưng chú không để ý tới tôi." Diệp Phồn Tinh trừng mắt liếc anh một cái, dùng đầu dụi dụi vào ngực anh.
Phó Cảnh Ngộ thừa cơ đè lại đầu nhỏ của cô, cười nói: "Được rồi,là lỗi của anh."
Bởi vì mới vừa ăn cơm xong, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ liền ở trong phòng nghỉ ngơi.
Cô ngồi chồm hổm ở trên ghế sa lon, lấy máy tính của Phó Cảnh Ngộ xem phim, thỉnh thoảng bị nội dung phim chọc cười, tất cả cử động của cô đều thứ vào tầm mắt Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, nhìn cô đang xem phim rất nhập tâm, lại cúi đầu xuống tiếp tục xem sách của mình.
Nếu như là những người khác, ở bên cạnh anh xem phim như vậy, còn cười ra tiếng, anh khẳng định cảm thấy rất khó chịu, nhưng là, Diệp Phồn Tinh như vậy, anh lại không có chút nào cảm thấy ồn ào, ngược lại cảm thấy rất thú vị.
Có một loại cảm giác có cô ở bên cũng thật vui vẻ.
Như vậy ấm áp, cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2009916/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.