Môi của anh dán chặt vào môi cô, âm thanh trầm thấp, tràn đầy nam tính,làm cho Diệp Phồn Tinh không thể thoát ra và cũng không muốn thoát ra khỏi nụ hôn bá đạo cuồng nhiệt của anh.
Hô hấp của cô trở nên khó khăn, nhịp thở dồn dập.
Phó Cảnh Ngộ mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng thân hình anh lại cao lớn, Diệp Phồn Tinh ngồi trên đùi Phó Cảnh Ngộ, lọt thỏm trong lòng anh.
Hết lần này tới lần khác muốn chạy trốn lại không trốn thoát.
Chỉ có thể ho khan, "Em cảm thấy vẫn nên gọi là Tiểu Tinh đi."
"Vừa rồi em đâu có nói như vậy." Phó Cảnh Ngộ đã thành thói quen nhìn cô lật mặt như lật bàn tay.
Diệp Phồn Tinh nhìn gương mặt tinh xảo như sứ Bát tràng của Phó Cảnh Ngộ yếu ớt cười nói: "em chỉ đùa thôi mà, không phải anh tưởng thật đấy chứ?"
"Ừ, anh tưởng thật." anh áp sát vào cô thì thầm nói.
bàn tay anh đặt ở trên eo cô gia tăng lực.
Muốn nghe anh gọi là bảo bối sao?
Đây là xưng hô chỉ thích hợp ở trên giường thôi.
Diệp Phồn Tinh lập tức nhớ tới tối hôm qua, đến bây giờ, còn có cảm giác run chân.
cô vội vàng xin tha, "em sai rồi! lần sau em không dám ở trước mặt người khác nói linh tinh nữa."
"Nếu sai rồi, vậy thì phải bị phạt chứ, em nói xem?" Anh nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô, linh hồn của cô như bị hút vào trong đôi mắt của anh.
Diệp Phồn Tinh đối với gương mặt yêu nghiệt này không có chút sức đề kháng, nhìn anh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2010117/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.