Diệp Phồn Tinh nói: "Vậy cũng tốt, chờ lúc anh cần, nhớ phải nói với em. Chúng ta nếu đã kết hôn rồi, em cũng nên san sẻ gánh nặng giúp anh"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, còn nhỏ nhưng tinh thần trách nhiệm không nhỏ chút nào.
"Được." Anh đáp một tiếng, sau đó ôn nhu hôn nhẹ lên trán cô.
Cơ thể cô toát ra mùi hoa cỏ thơm mát vô cùng thanh thuần, làm cho anh si mê, không đành lòng thoát ra.
Nụ hôn từ trên trán cô chượt xuống sống mũi thẳng tắp nhỏ nhắn,nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, môi anh dần di chuyển xuống môi cô dây dưa không dứt, không thỏa mãn, đôi môi anh lần mò xuống dưới thưởng thức cái cổ trắng ngần như thiên Nga trắng của cô.
Ngón tay của Diệp Phồn Tinh khẩn trương níu lấy ga trải giường, "em vẫn còn mệt."
Tối hôm qua đến giờ mà eo cô vẫn còn muốn đứt gãy, toàn thân nhức mỏi.
Phó Cảnh Ngộ hôn hôn lên xương quai xanh của cô, khắc bản thân mình, "Anh biết."
Anh chỉ muốn hôn cô mãi không phải buông ra!
Bên cô càng lâu, anh càng yêu cô nhiều hơn, anh làm sao có thể nhịn không sủng cô cho được.
Nụ hôn của anh ấm áp, Diệp Phồn Tinh nhìn anh, thật ra cô rất thích cái cảm giác được anh hôn, ngọt ngào, giống như mật ngọt vậy... Nhưng lại sợ anh làm tới bước tiếp theo.
Dù sao đàn ông lúc ở trên giường, đều là được voi đòi tiên.
Phó Cảnh Ngộ hôn cô rất lâu, làm cô thiếu chút nữa cho là anh muốn nuốt lời, đột nhiên anh ngừng lại, ôm cô vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2010123/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.