Diệp Phồn Tinh nói: "anh ấy bây giờ còn đang vay nợ người ta, có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy."
"Vay nợ?" Tưởng Sâm nhanh mồm nhanh miệng nói: "Lúc nào anh Phó lại vay tiền người khác vậy, làm sao tôi lại không biết?"
"..." Phó Cảnh Ngộ giật nảy mình, trong lòng đã tính toán xong sẽ xử lý Tưởng Sâm như thế nào.
"Không có nợ thật sao? Nhưng mà..."
Diệp Phồn Tinh hoài nghi nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, đột nhiên ý thức được có gì không đúng, "ông xã, anh dám lừa em?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, "Không vay tiền người khác em không vui sao?"
"Ây..." Diệp Phồn Tinh nói: "em đương nhiên vui, nhưng mà anh cũng không thể lừa em như thế! Hại em lo sốt vó! Mỗi ngày đều phải nghĩ làm gì để có thể có tiền trả nợ!"
Phó Cảnh Ngộ nhìn bộ dáng lo lắng của cô, dụ dỗ nói: "Lần sau không lừa em nữa."
"Anh còn muốn có lần sau?" Diệp Phồn Tinh nói: " Anh tự đi mà ăn tiếp, em mặc kệ anh."Sau đó tự cầm đũa bắt đầu ăn.
Nhìn bà xã có vẻ tức giận, Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Sâm một cái, "cậu giỏi lắm!"
Tưởng Sâm: "..." Ai cứu tôi
Anh ta cảm giác thế nào cũng cảm thấy lần này mình chết chắc rồi?
-
Trên đường về nhà, Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy Diệp Phồn Tinh không nói lời nào,len lén hỏi "Còn tức giận à?"
"Hừ." Diệp Phồn Tinh nhỏ giọng hừ hừ, chơi game trong điện thoại của mình.
Ngược lại không phải tức giận thật, chỉ là không nghĩ tới mình thật sự bị anh lừa.
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2010147/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.