Khi cô ta nói còn cố nhỏ ra mấy giọt nước mắt, như thể cô ta đang vô cùng ân hận vậy.
Trong mắt Phó Cảnh Ngộ bây giờ, cô ta có khóc như thế nào, thì trong mắt anh cũng chỉ là con hề đang diễn trò mà thôi.
Anh nói: " Cô Tô khách sáo rồi, cả đời của cô tôi không gánh nổi. Còn nữa, cô yên tâm, tôi đã có vợ rồi, tôi không còn một chút tơ tưởng nào với cô đâu. Sau này cô có thể yên tâm tìm người đàn ông nào cũng được."
Giọng nói của Phó Cảnh Ngộ rất khách sáo, nhưng tràn đầy châm chọc.
Những gì Tô Lâm Hoan đã làm anh đều nhớ rõ.
Hiện tại từng cái từng cái moi ra, phỏng có thể đè chết cô ta.
Tô Lâm Hoan nghe Phó Cảnh Ngộ nói xong, cũng cảm thấy vô cùng hối hận, hiện tại anh nói thế nào cô ta cũng phải chịu, "Cảnh Ngộ, em sai thật rồi, khi đó em không nên nói với anh như vậy, thật ra không phải em bỏ rơi anh vì chân anh bị thương,em..."
"Không phải sao?" Phó Cảnh Ngộ tò mò hỏi: "vậy vì cái gì?"
Từ khi biết anh bình phục, thái độ của người phụ nữ này thay đổi 180°.
Cô ta nhìn mặt anh dễ lừa lắm à, anh là thằng ngốc sao?
Tô Lâm Hoan nói: "Lúc đó em rất đau lòng. Ở trong lòng em, anh vĩnh viễn là người đàn ông tốt nhất, nhìn thấy anh xảy ra chuyện, anh biết trong lòng em đau lòng đến thế nào không? Em thậm chí còn không thể tin được những chuyện đó, cũng không dám đối mặt với thực tế đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2010354/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.