Mẹ Tô Lâm Hoan vốn là muốn tới cửa ăn vạ, thừa cơ cho Diệp Phồn Tinh một bài học, kết quả, phát hiện mình mới nói hai câu, ngược lại càng làm bà Phó ghét con gái mình hơn, sững sờ ở một bên, không biết nói cái gì cho phải.
Bà Phó mặc dù bình thường rất bình tĩnh, nhưng một khi nổi giận, vẫn có chút đáng sợ.
Bà trấn an Diệp Phồn Tinh xong, mới trừng mắt về phía mẹ Tô Lâm Hoan, "Nhà bà giỏi nhỉ, con gái của bà ở trường dám ăn nói ngông cuồng với con dâu nhà tôi bị dội cho chai nước liền coi như xong tôi cũng không buồn tính toán, hiện tại bà cũng chạy tới đây muốn bắt nạt con bé! Bà tưởng người nhà chúng tôi chết hết rồi đúng không?"
"Không phải..." Bà ta làm sao dám có suy nghĩ như thế cơ chứ?
Chẳng qua bà ta muốn tới bắt nạt Diệp Phồn Tinh không có chỗ dựa mà thôi.
Nhưng bà ta lại không ngờ được bà Phó lại che chở cho Diệp Phồn Tinh như con gái ruột thế này?
Bà Phó nói: "Hôm nay bà không tới nói, tôi còn không biết chuyện này. Nếu bà tới rồi, vậy thì món nợ này, chúng ta nhất định phải tính cho rõ ràng,thật ra tôi cỹng rất muốn biết, cô con gái quý báu của nhà bà lấy đâu ra lá gan để đến nói với con dâu tôi như vậy!"
Bà Tô có chút chột dạ nói: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?" Bà Phó trừng mắt về phía bà ta, ngữ khí lạnh giá, "Mới vừa rồi không phải baf còn tỏ ra có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2010373/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.