Cô ta bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi cho Tưởng Sâm.
Tưởng Sâm lạnh nhạt nghe máy, "A lô?"
"Tưởng Sâm, là tôi." Tô Lâm Hoan lấy giọng mà cô ta cho là ngọt ngào ra nói, làm cho người ta chỉ cần nghe qua là có thể nhận ra là cô ta.
Mặt của Tưởng Sâm lập tức liền trầm xuống, "Cô Tô có chuyện gì không?"
"Tôi tìm Cảnh Ngộ có chút việc, anh có thể để cho anh ấy nghe máy được không?" Tô Lâm Hoan tận lực cầu khẩn.
Nhưng mà, Tưởng Sâm là ghét cô ta như vậy, làm gì nghe lọt tại cái giọng buồn nôn ấy.
Nghe cô ta nói như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, lúc trước lúc Phó Cảnh Ngộ bị thương, cô ta coi thường, còn chẳng cho Phó Cảnh Ngộ vào mắt, hiện tại lại cùng trợ lý quèn xuống giọng nói chuyện, còn dùng thái độ này, có phần quá châm biếm rồi?
Tưởng Sâm cự tuyệt nói: "Không thể."
"Tôi tìm anh ấy có chuyện thật mà."
"Cô Tô." Tưởng Sâm nói chuyện cũng không khách khí nữa: "Anh Phó không có hứng thú nhận điện thoại của cô, anh ấy sợ bị cô hiểu lầm anh ấy còn thích cô, lần này tôi cũng phải nói rõ ràng cho cô hiểu: đừng bao giờ gọi điện thoại tới đây nữa."
Tô Lâm Hoan trước kia tự cho mình là đúng như thế nào anh ta còn nhớ rất rõ ràng.
Tô Lâm Hoan cứng đờ, "Tưởng Sâm, trước kia là tôi không tốt, nhưng mà hiện tại..."
" bây giờ cô có thế nào cũng không liên quan đến anh Phó, OK?" Nói xong, Tưởng Sâm hung hãn mà cúp điện thoại.
Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2010437/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.