"Còn cảm thấy chưa đủ mất mặt sao? Cô càng làm lớn chuyện thì cô càng mất mặt thôi " Những người đó sẽ không dám nói ở trước mặt nhưng sẽ ở sau lưng dị nghị, thậm chí sẽ đào bới quá khứ, càng nói ra những chuyện đáng xấu hổ hơn mà thôi
Tô Lâm Hoan ấm ức nói: "Không phải anh chỉ mong nhìn thấy em như vậy sao? Hiện tại tới giả vờ làm người tốt, quá muộn rồi!"
Nếu như Ngôn Triết đồng ý cưới cô ta thì tất cả mọi chuyện sẽ không biến thành như vậy
Không giúp xong giờ lại đến bày trò mèo khóc chuột
Ngôn Triết nhìn Tô Lâm Hoan,bất đắc dĩ dương khóe miệng lên, " Cô thích làm gì thì làm, tôi không quản cô nữa "
Muốn anh ta cưới Tô Lâm Hoan đương nhiên là không có khả năng
Chỉ là anh ta không muốn nhìn thấy Tô Lâm Hoan mất sạch mặt mũi, trở thành trò hề trước mặt mọi người
Nhưng không nghĩ rằng cô tả không thèm cảm kích
" Triết " Thấy Ngôn Triết muốn đi, Tô Lâm Hoan hốt hoảng ôm anh ta từ phía sau, " Em yêu anh, trước kia em bị mù nên mới không nhận ra tình cảm của anh, sau này em chỉ có một mình anh thôi, anh dẫn em đi có được không? Dẫn em rời khỏi nơi này Em thật sự không muốn lấy con lợn lòi kia "
Chỉ bị Thịnh Hy hôn một cái mà cô ta đã cảm thấy buồn nôn đến vậy rồi
Cô ta không thể tưởng tượng sau này mình làm sao có thể sống hết đời với Thịnh Hy
Ngôn Triết nhìn tay Tô Lâm Hoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2010712/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.