Lửng mật
Đuổi anh ra ư?
Còn dám ghét bỏ anh?
Anh mà không dậy dỗ tên tiểu tử này thì anh không phải là cha ruột của nó.
Diệp Phồn Tinh nói: " Con còn nhỏ mà anh!"
Bóng Đèn Nhỏ vẫn chưa tới hai tuổi, ở trong mắt Diệp Phồn Tinh còn là một nhóc tì, mình giúp con tắm rửa, cũng không có cái gì là quá đáng.
Phó Cảnh Ngộ lại tràn đầy ý kiến, dòm Diệp Phồn Tinh thả ở trên người Bóng Đèn Nhỏ "Nhỏ thế nào đi nữa nó cũng là một thằng con trai, em bỏ tay ra khỏi người nó ngay!"
"..."
Diệp Phồn Tinh dừng một chút, cúi đầu xuống nhìn con mình, cố ý ôm con vào lòng, " Em không bỏ ra thì sao?"
Dựa vào cái gì con mình không cho đụng.
Cô cứ muốn đụng đấy!
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Tinh Tinh của anh càng ngày càng không để anh vào trong mắt nữa rồi.
Anh phát hiện ra, hậu quả của việc chiều vợ chính là, ở trong nhà càng ngày càng không có địa vị.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy biểu cảm đáng yêu kia của chồng, nhịn không được bật cười.
Phó Cảnh Ngộ khóa tay cô lên, cúi đầu xuống, một nụ hôn ấm áp rơi vào trên môi của cô.
Diệp Phồn Tinh ngẩn ra, vốn muốn cùng anh tranh luận, nhưng không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ lại giở trò này ở ngay trước mặt con trai!
Khặc, cái này cũng quá không thích hợp thiếu nhi rồi.
Cô đẩy một cái, Phó Cảnh Ngộ trói tay cô lại, đặt ở ngực, chính là không thả.
Vốn chỉ muốn hôn cô một cái, nhưng mà, mùi hương trên người cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2011534/chuong-1012-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.