"Mẹ?" Thẩm Cố Bắc nghe được lời lời nói, vội vàng đi vào phòng bệnh ngăn lại, "Con không đi xem mắt."
"Ứm ứm ứm!" Trịnh An Nam gắt gao đi theo sau lưng cậu, dùng sức gật gật đầu.
Đáng sợ!
Quá đáng sợ!
Nếu Thẩm Cố Bắc chạy đi xem mắt, chính mình sẽ phải giống phim truyền hình cẩu huyết, trình diễn tiết mục cưới tân nhân...
"Xem mắt cái gì? Nói lung tung!" Phương Uyển đánh gãy hai người ý nghĩ bọn họ, giải thích nói, "Con mới 17 tuổi, còn phải đọc sách thi đại học nữa. Cho dù mẹ thật muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho con, cũng không có khả năng vào hiện tại."
Thẩm Cố Bắc cùng Trịnh An Nam động tác nhất trí nhẹ nhàng thở ra, hỏi bà vì sao muốn sắp xếp gặp mặt.
"Con trước đó nói với mẹ, muốn tham gia kỳ thi tỉnh. Mẹ đọc ít sách, không thể giúp được cái gì. Vừa lúc nằm viện gặp được dì Giang, con gái dì cực kỳ lợi hại."
"Cũng không quá lợi hại đâu, con bé phụ trách biên biên soạn tài liệu giảng dạy, hiểu rõ đề thi. Mỗi năm học sinh phụ đạo đều có thể vào cuộc thi quốc gia." Dì Giang bắt chuyện, vui tươi hớn hở nói, "Con gái dì lớn hơn cháu vài tuổi, đã lấy chồng có con rồi. Cho dù cháumuốn xem mắt với con bé, dì cũng không đồng ý đâu."
"Xin lỗi dì, là cháu hiểu lầm." Thẩm Cố Bắc vội vàng xin lỗi, thái độ tốt.
"Không có việc gì." Dì Giang vẫy vẫy tay, lại nói, "Vốn dĩ, khuê nữ dì năm nay đã chiêu sinh đầy, cháu muốn học cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-man-ngu-ngoc-cung-muon-yeu-duong/1660705/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.