038 nghĩ nửa ngày, an ủi Tạ Giác: [Ký chủ, ít ra hiện giờ vẫn còn một tin tức tốt].
"Tin gì?"
[Nhân vật thụ chính mặc đồ nhân viên phục vụ màu trắng giống như một vệt sáng thoáng qua, chiếu rọi vào trong mắt gã, A, 90%, còn có thể cố gắng thêm].
[Chúc mừng anh đã hoàn thành cốt truyện đầu tiên của cuốn sách! Tung hoa!]
Tạ Giác vô cùng bất mãn: "Tôi cố gắng đến vậy mà không được S?"
038: [Đừng nóng vội, để tôi xem hộ anh...!Ồ, quần áo của nhân vật chính thụ là màu gì?]
Tạ Giác nhìn xuyên qua kính râm: "...Màu xám".
038: [Chính là vì nguyên nhân này đó ---- hệ thống phê bình: Mù màu là bệnh, cần phải trị].
Tạ Giác: "..."
...
Thẩm Mặc chăm chú nhìn cậu cả nhà họ Lưu một hồi.
Hắn xuyên qua những nhân viên phục vụ bình thường, đứng ở một góc khuất không mấy ai chú ý trong phòng tiệc, nhưng nhờ ánh sáng 108 chiếc thẻ đạo cụ của Lục Tấn Giang, hắn mang theo ánh sáng của ngọc của trăng, không cách nào trốn đi đâu được.
Rất nhiều người đều đang chờ đợi phản ứng của cậu Lưu ---- gã sẽ vui vẻ đón nhận người đẹp lớn mật này vào trong túi, hay là đẩy người ta đi?
"Lão Thẩm, ông nhìn kìa".
Một gã thanh niên giống như trông thấy món đồ mới lạ, nâng ly rượu, chỉ vào Thẩm Mặc: "Nhân viên phục vụ kia lớn gan thật đấy, vừa tới đã nhìn chằm chằm anh Lưu rồi, ông đoán xem, anh Lưu sẽ làm gì với cậu ta nhỉ?"
"Sao tôi biết được".
"Ông không tò mò chút nào sao? Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-man-sieu-giau-chi-thich-lua-gat/1392521/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.