Sau khi hai người nhóm Giản Cảo Chi xuất hiện, gương mặt của Tạ Giác hiện ra dáng vẻ như đi vào cõi thần tiên, ánh mắt cũng không còn dừng lại trên người Thẩm Mặc nữa.
Thẩm Mặc thấy thế, đôi mắt sắc kia tối sầm xuống, ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống, chia gương mặt của hắn thành hai phần, nửa sáng nửa tối.
Trợ lý thầm nghĩ không ổn, vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho ông chủ.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, một trận run rẩy dâng lên từ trong xương cột sống – đôi mắt kia tối đen, u ám, sâu không thấy đáy, giống như phần nước sâu nhất của rãnh biển Mariana, không một tia sáng nào chiếu tới nổi.
Sau lưng anh trợ lý bắt đầu toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Không! Tôi không cần ông chủ phiên bản đen tối này đâu!
Trở về đi! Mau đưa ông chủ thích cưỡi ngựa gỗ chạy bằng điện kia về cho tôi với!
Tạ Giác đi về phía hai người Giản Cảo Chi.
Đôi mắt của Thẩm Mặc càng tối sầm.
Tạ Giác chỉ vào con ngựa gỗ chạy bằng điện: "Lên đi".
Đôi mắt xanh đậm kia bắt đầu ấp ủ cơn cuồng phong.
Trong lòng Thẩm Mặc có một giọng nói lạnh băng cất lời – nếu như đối đãi mình nhận được không phải là độc nhất vô nhị, nếu như người khác cũng có thể có được trải nghiệm giống y như mình, nếu như món đồ mình muốn có được rơi vào trong tay người khác, như thế thì...
Ánh mắt hắn dừng lại trên cái cổ của Giản Cảo Chi —— trắng nõn, yếu ớt, vừa chạm vào là nát.
Tạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-man-sieu-giau-chi-thich-lua-gat/1392578/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.