Ánh nắng mặt trời lúc mười giờ hơn, thật đúng là thời điểm tốt nhất rồi.
Sau khi tan học, tất cả mọi người tự giác đem bài bình luận điện ảnh tiếng Anh đặt trên bàn, người nào đi qua hàng ghế thứ nhất để nộp bài cũng nhìn Đồng Niên với ánh mắt “Được đấy”, “Cố lên”, “Đồng Niên nhỏ bé cũng rất biết tranh thủ thời cơ”………
Cô ngồi ngay đống bài tập đang càng ngày càng cao, tiếp tục vẽ vẽ vòng tròn lên sách…………..
Cho đến khi………..Á Á lặng lẽ tiến lại gần, ghé vào tai cô hỏi: “Thích không, có cảm giác mình được làm nữ chính không?”
“……….” Mặt cô nóng ran, nhẹ giọng trả lời, “Cậu nói cho anh ấy biết à?”
“Đúng vậy, mình đưa nguyên thời khóa biểu với tên giảng viên hết cho anh ấy,” Á Á nhếch miệng cười, thuận tay nhéo cổ tay cô, cũng có chút kích động, “Biết thế thì đã sớm dùng weibo rồi, vừa nãy mình mới biết, Gun thần vậy mà cũng dùng weibo! Mỗi mình cậu được follow nhé!”
Cô ừ một tiếng, cảm thấy lâng lâng.
“Thôi không quấy rầy hai người nữa, mình rút đây.” Á Á nắm chặt tay cô.
Sao tự nhiên lại có cảm giác buồn phiền như gã con gái ra ngoài……….Aiz……..
Rất nhanh, sinh viên ở giảng đường đều đã đi hết, chỉ còn lại cô, anh cùng thầy giáo.
Thầy giáo vẫn đang nói chuyện rất vui vẻ, vỗ vỗ vai Gun, nói mình còn có lớp phải dạy. Chờ đến khi thầy giáo cũng đi mất, phòng học chỉ còn lại cô và anh.
Hàn Thương Ngôn thấy cô đang cầm sách, bộ dáng không yên, hồn như bay đi đâu mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-muc-ham-mat/265884/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.