Nàng dừng lại, ánh mắt nhìn hắn như mong chờ điều gì đó sẽ tới. Nàng giọng như muốn khóc, ngập ngừng nói:
- Ngươi nói cho ta biết, ngươi là ai?
- Ta là ai? Chẳng phải trong lòng ngươi rất rõ? Tiểu bảo bối?
Nàng hoảng hốt, lại lo sợ như điều đó không phải sự thực.
- Ngươi là lão ca? Là người mà ta yêu thương, hay chơi đùa với ta lúc nhỏ?
- Là ta. Người mà luôn bị tiểu bảo bối bắt nạt đây. Người mà luôn dưa tiểu bảo bối đi chơi, trốn ba mẹ luyện tập đây.
Nàng nhào vào lòng hắn. Ôm hắn thật chặt. Thật chặt.
Hắn cũng ôm nàng. Ôm nàng, xoa tóc nàng.
Khóe miệng của cả hai đều nhếch lên. Nàng òa khóc. Hai tay dùng sức đập vào lưng hắn:
- Anh vơi papa mami đi đâu mà giờ mới gặp em. Anh có biết em lo cho mọi người lắm không?
- Anh biết, ah sai rồi. Papa và mami bị trúng độc. Em cũng biết mà, cả nhà không ai hiểu biết về y học ngoài em. Anh biết sơ sơ, nhưng không hiểu nó là độc gì....
- Anh nói papa mami bị trúng độc? Lâu chưa? Tại sao lại trúng độc?... bla... bla....
Nàng ngắt lời hắn, vội vàng hỏi han nhiều thứ.
Kết quả nàng nghe được một câu:
- Papa và mami bị người của Phù Đăng các hại. Chỉ vì các chủ ở đó nhìn trúng mami. Papa nổi giận đánh hắn một trận. Đánh được hắn, nhưng cũng bị hắn hạ độc. Hắn có nào đời này papa, mami chỉ có thể sống trong đau đớn. Vô phương cứu chữa.
Sát khí của nàng bắt đầu bùng phát.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nha-de-vuong-phuc-hac/1538668/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.