Vương lão đầu không thể tin hỏi: "Đó là đất của nhà ta phải không?"
Vương lão đại:"… Đúng vậy.
"
Vương lão đầu chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt: "! "
Nếu là đất của mình, sao những thôn dân này lại tranh nhau cày như điên? Vương lão đầu tự cho mình cũng coi như là có chút trầm ổn, lại bị một màn trước mặt làm cho ngây người.
Làm cái gì vậy! Nhà các ngươi không có đất sao?!
-
Kéo bức màn cửa sổ mỏng ra, Triệu Hi ngáp nhìn bầu trời xanh bên ngoài, bầu trời xanh thẳm lại khiến nàng cảm thấy có chút không chân thật.
Đây có lẽ là ưu điểm duy nhất của việc xuyên tới cổ đại, không khí nơi đây trong lành, mẹ nàng cũng vui mừng trong đau khổ, mới sáng sớm liền mở video trong bộ nhớ điện thoại, nhảy theo như ở quảng trường.
"Làm như thế nào cũng không thể bay ra khỏi thế giới toàn hoa, thì ra ta là một chú bướm say rượu…"
Khóe miệng Triệu Hi co quắp hồi lâu, nhìn thấy Tiêu Thính Vân đang đứng ở đầu cầu thang xoắn, tấm lưng gầy thẳng tắp như tuyết tùng, sắc mặt so với đêm qua đã tốt hơn một chút, giờ phút này mày kiếm nhíu lại, nhìn thẳng vào Vương Tuyết Cầm đang nhảy tập ở hành lang lối đi nhỏ dưới lầu.
Tựa như nghe được tiếng bước chân, Tiêu Thính Vân mắt sắc như ưng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Triệu Hi, nhìn thấy rõ là nàng liền theo bản năng thu liễm sát khí, trầm ổn nói: "Tiểu tiên nữ"
Triệu Hi: "…"
Triệu Hi nhìn khuôn mặt tuấn tú quạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nha-mang-theo-biet-thu-cung-xuyen-khong/435363/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.