🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tinh Nặc rất thích ở bên chú tóc vàng.

 

Bé ngồi trên xe của Thẩm Ôn, ôm cặp nhỏ, chân ngắn đung đưa nói: "Chú ơi, mình đi đâu chơi thế ạ?"

 

Thẩm Ôn vẫn đeo kính râm, trông như muốn đi trình diễn thời trang, khóe môi hơi cong, ánh mắt nhìn bé con tràn đầy sự dịu dàng.

 

"Đi sở thú."

 

Tinh Nặc nghe vậy sững sờ, nhớ đến chuyện hôm qua ở sở thú vì lạc mà không nhìn thấy con vật nào, cái đầu nhỏ không kìm được cố sức suy nghĩ.

 

Nhưng dù sao bé vẫn còn nhỏ, chỉ có thể cảm nhận được sự chăm sóc âm thầm mà dịu dàng của Thẩm Ôn, chứ không diễn tả được cảm giác đó.

 

Chỉ là trong lòng ấm áp, dường như có dòng nước nóng chảy qua khiến Tinh Nặc không kìm được mũi cay cay, nhưng đôi mắt lại không kìm được cong lên cười.

 

"Đi xem những con vật to thật to!"

 

Thẩm Ôn nói đúng. 

 

Vì Tinh Nặc ngồi ghế phụ nên lái xe rất chậm.

 

Sở thú vẫn náo nhiệt như hôm qua.

 

Người đưa trẻ con đến tham quan là đông nhất, vừa vào khu vườn đã có thể nghe thấy tiếng trẻ con líu lo đầy sức sống.

 

Khác với hôm qua, Tinh Nặc nghĩ hôm nay bé cũng đi cùng người lớn!

 

Nắm tay chú, Tinh Nặc bước chân rất nhỏ, nhưng nhờ Thẩm Ôn cố tình đi chậm lại, Tinh Nặc luôn có thể bắt kịp bước chân của Thẩm Ôn.

 

Không còn xảy ra tình huống như hôm qua, vì đi quá chậm mà thoắt cái đã lạc mất.

 

Trong số các bạn nhỏ đi tham quan hôm qua, Tinh Nặc là bé nhất, vốn dĩ bà viện trưởng không đồng ý cho bé con đi.

 

Nhưng không hiểu vì sao, thế nào mà cuối cùng lại đồng ý.

 

Tinh Nặc đi qua khu hươu cao cổ, đi ngang qua khu voi, còn mua thức ăn cho cá, tự tay cho lũ cá chép mập mạp trong hồ ăn.

 

Chơi cả ngày, Thẩm Ôn không ngừng chụp ảnh cho bé con.

 

Trong ảnh, Tinh Nặc luôn cười, mắt cong cong, khuôn mặt trắng hồng, môi đỏ răng trắng, trông rất ngoan.

 

Thẩm Ôn nhìn nhìn, chợt bật cười.

 

Tinh Nặc ôm con thú nhồi bông bắt được từ máy gắp thú bông, nhìn y cười, tò mò hỏi: "Chú cười gì thế ạ?"

 

Thẩm Ôn không nói gì, chỉ bế Tinh Nặc lên, dẫn bé con đi ăn tối.

 

Bữa tối là KFC mà tất cả trẻ con đều thích.

 

Tinh Nặc chỉ thấy quảng cáo trên TV, đây là lần đầu tiên đến đây ăn, phấn khích đến mức mặt đỏ bừng, mắt sáng đến mức có thể chứa cả một dải ngân hà.

 

Thẩm Ôn gọi suất ăn trẻ em, biết Tinh Nặc thích ăn đồ ngọt, còn cố ý mua thêm hai ba cái bánh tart trứng, coi như món tráng miệng sau bữa ăn.

 

Tiếc là Tinh Nặc ăn không hết, bánh tart trứng cuối cùng chỉ có thể gói lại mang về.

 

Trên đường về, Tinh Nặc tinh thần rất tốt, vui vẻ đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình.

 

Thẩm Ôn đỗ xe ở cổng cô nhi viện, nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho Tinh Nặc, véo nhẹ má mềm mại của bé, mở miệng nói: "Tinh Nặc có muốn chú làm ba của con không?"

 

Tinh Nặc không khỏi sững sờ.

 

Thẩm Ôn còn tưởng rằng mình nói quá đột ngột, dù sao thời gian hai người ở chung còn rất ngắn, trực tiếp đề cập đến việc trở thành người thân, quả thật sẽ khiến trẻ nhỏ bối rối.

 

Nhưng Thẩm Ôn rất thích Tinh Nặc, từ tận đáy lòng không thể kiểm soát được muốn cho bé con những điều tốt đẹp hơn, giống như bọn họ trời sinh nên là ba con vậy.

 

Hơn nữa, vừa nghĩ đến tương lai sẽ có một bé con đáng yêu, ngoan ngoãn, tóc xoăn tham gia vào cuộc sống của mình, Thẩm Ôn vô cùng mong chờ.

 

Thật sự rất muốn nuôi dưỡng mà!

 

Đúng lúc Thẩm Ôn quyết định bỏ qua chủ đề này, Tinh Nặc bỗng nhiên mở miệng, khuôn mặt nhỏ mang theo vài phần trịnh trọng.

 

"Được ạ, con thích chú làm ba của con."

 

Thẩm Ôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc ra vẻ của bé con, trẻ con loài người dù làm gì cũng thật đáng yêu, trái tim y như tan chảy ra.

 

"Được, chú cũng rất mong chờ, được làm ba của con."

 

***

 

Tinh Nặc được nhận nuôi.

 

Đôi vợ chồng giáo viên khi biết tin này suýt nữa tức điên lên.

 

"Chúng tôi đến nhận nuôi Tinh Nặc trước mà! Tại sao lại đưa Tinh Nặc cho người khác?!"

 

Bà viện trưởng nhìn chiếc giường nhỏ đã trống của Tinh Nặc, quay đầu lại, nụ cười vẫn ấm áp.

 

"Việc nhận nuôi cũng cần xem ý nguyện của đứa trẻ, cô nhi viện chúng tôi tôn trọng ý kiến của các bé."

 

Hai vợ chồng biết gia đình nhận nuôi Tinh Nặc có tiền, trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu, lẩm bẩm vài câu:

 

"Còn nhỏ đã bày đặt bám vào người giàu, có thể thấy cũng chẳng phải đứa tốt lành gì!"

 

"Đúng vậy, chẳng qua là thấy chúng tôi không có tiền thôi chứ gì?!"

 

Bà viện trưởng nghe vào tai, nụ cười trong mắt nhạt đi ngay lập tức, nghe thấy hai vợ chồng còn muốn xem những đứa bé trai khỏe mạnh khác, bà lạnh nhạt từ chối.

 

Loại người này mà làm cha mẹ, e rằng đứa trẻ được nhận nuôi cũng sẽ không sống tốt được.

 

Cũng may, Tinh Nặc đã không chọn họ.

 

***

 

Sau khi đến nhà mới, Tinh Nặc thích nghi rất nhanh.

 

Bé có tên trong sổ hộ khẩu của Thẩm gia, phía trên còn có hai người anh nuôi, Tinh Nặc vào sau, trở thành bé nhỏ nhất trong thế hệ này của Thẩm gia.

 

Thẩm Yến và Thẩm Bạch Chu lúc ăn tối, thấy bé con còn chưa cao bằng đầu gối của họ.

 

Bé rất ngoan, mặc chiếc yếm màu vàng nhạt, cầm thìa gỗ, ăn món canh trứng thơm lừng.

 

Tay cầm thìa rất vững, từng muỗng từng muỗng một, ăn rất ngon miệng, dễ dàng khơi gợi cảm giác thèm ăn của người khác.

 

Ông cụ ngồi ăn cùng bên cạnh, vẻ mặt ban đầu không đồng ý việc nhận nuôi đã biến mất hoàn toàn, khuôn mặt trước đó còn xanh mét, giờ đây đã thay bằng nụ cười hiền hậu, yêu thương.

 

"Tinh Nặc lại đây, ăn chút thịt đi con, ăn miếng to mới ngon này."

 

Má Tinh Nặc phồng lên, khẽ nói cảm ơn, giọng nói cũng mềm mại, lập tức chạm đến trái tim của mấy người khác ở đó.

 

Trời ơi, sao lại có đứa trẻ ngoan như thế này chứ!

 

Ông cụ bị sự đáng yêu của thằng bé con làm cho say đắm, thầm nghĩ con trai mình số gì mà hên thế, gặp được đứa trẻ ngoan như vậy!

 

Thẩm Yến là sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp, cũng trực tiếp bỏ rơi đứa em vô dụng Thẩm Bạch Chu, ngược lại không hề lên tiếng mà đi đến bên cạnh bé con, đút cho bé một miếng trái cây.

 

Tinh Nặc gọi một tiếng anh cả, ngoan ngoãn ăn trái cây.

 

Thẩm Yến còn chưa nói gì, bên cạnh Thẩm Bạch Chu đã làm ầm ĩ lên trước.

 

"Em ấy ăn kìa! Còn biết chớp mắt nữa, là người sống!"

 

Thẩm Yến không thèm để ý đến đứa em ngu ngốc Thẩm Bạch Chu - người mà đầu óc thường xuyên chập mạch, khóe miệng giật giật, quay đầu lại, xoa nhẹ đầu bé con.

 

Tinh Nặc cong mắt cười, bé rất nhạy cảm về tình cảm, cảm nhận được sự tò mò và yêu thích của hai người anh dành cho mình, trong lòng cũng không kìm được thở phào nhẹ nhõm.

 

***

 

Buổi tối đi ngủ, Thẩm Ôn ở bên cạnh Tinh Nặc - người giờ đã là con trai của y.

 

Thẩm Ôn mở sách truyện cổ tích, kể cho Tinh Nặc nghe câu chuyện về chàng kỵ sĩ nhỏ mà bé con yêu thích nhất.

 

Giọng nói ấm áp vang bên tai Tinh Nặc, khiến cơn buồn ngủ của bé dâng lên, dựa vào lòng ba ba mà ngủ say.

 

Câu chuyện vẫn tiếp tục, tương lai của Tinh Nặc cũng tiếp tục.

 

Chỉ là lần này, con đường phía trước tràn đầy ánh sáng và rực rỡ.

 

 

 

🐣Toàn văn hoàn🐣

 

 

🐣Đến lúc nói lời tạm biệt bé con Tinh Nặc đáng yêu, Lục Thất cùng với gia đình siêu dễ thương của bé rồi (mặc dù mình không nỡ vì bé đáng iu quá mà🥹🥹). Mãi iu gia đình siêu to bự, đầy tình iu thương mà hai ba ba cùng hai anh trai dành cho Tinh Nặc. Cũng cảm ơn Lục Thất vì đã luôn bảo vệ bé, dù Tinh Nặc có đi đến bất cứ nơi đâu thì Lục Thất vẫn sẽ luôn tìm cách để gặp lại Tinh Nặc.

 

Chân thành cảm ơn các bạn độc giả rất nhiều vì đã đồng hành cùng nhà mình trong suốt thời gian qua ! 🫶

 

Tạm biệt Tinh Nặc ❤️ Tạm biệt Lục Thất❤️

 

Tạm biệt Thẩm Ôn❤️ Tạm biệt  Văn Hành Tuyết❤️

 

Tạm biệt Thẩm Yến❤️ Tạm biệt Thẩm Bạch Chu❤️

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.