🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lục Gia Lương vừa làm xong một đề thi vật lý, trong lúc nghỉ ngơi liền suy nghĩ xem nên kiếm cớ gì để hẹn Tân Ngư vào kỳ nghỉ hè.

Ngay lúc ấy, một cô gái nhỏ nhắn bước tới trước mặt.

Lục Gia Lương hơi nhíu mày, ngẩng mắt nhìn lên. Đôi mắt anh trong sáng, có thần, mỗi khi nhìn ai luôn vô cùng tập trung. Kết hợp với gương mặt ưu tú vượt trội, thường khiến người khác bất giác thất thần.

Mặt Vương Tịnh Tịnh đỏ bừng như quả táo: "Lớp trưởng..."

Chỉ một ánh nhìn của Lục Gia Lương cũng đủ khiến cả người cô ấy căng thẳng, giọng nói nhỏ như muỗi: "Cô giáo bảo tiết sau sẽ tích lũy tư liệu viết văn, nhờ tớ gọi mấy bạn lên văn phòng mang sổ ghi chú về..."

Văn phòng giáo viên môn Ngữ văn nằm ở tầng hai, Lục Gia Lương lại là lớp trưởng của lớp Một, việc này đương nhiên anh không thể chối từ.

Anh kéo ghế đứng dậy, gọi thêm hai nam sinh khác đi cùng.

Vương Tịnh Tịnh theo sau, không kìm được cứ ngước nhìn bóng lưng lớp trưởng, tim đập thình thịch không ngừng.

Lớp trưởng thật sự rất tuyệt. Những người ở lớp khác chỉ có thể tranh thủ chạm mặt anh vào giờ ra chơi, hoặc qua mấy bức ảnh đã bị chỉnh sửa, mấy lời đồn bị thêu dệt trên diễn đàn mới có chút manh mối về anh.

Còn cô ấy lại học cùng lớp với Lục Gia Lương, gần ngay trước mắt, mỗi ngày chỉ cần nhìn bóng dáng anh miệt mài viết bài cũng đủ tiếp thêm động lực học tập cho cô ấy rồi...

Vương Tịnh Tịnh bước nhanh lên hai bước, chủ động bắt chuyện: "Cô giáo Dư có việc xin nghỉ, tiết Ngữ văn hôm nay do giáo viên lớp Chín dạy thay, sổ ghi chú này là của lớp Chín đó."

Cô ấy vẫn mong Lục Gia Lương sẽ trả lời mình một câu. Dù chỉ được nói chuyện trong khoảnh khắc ngắn ngủi của một tầng lầu, cũng cảm thấy như trúng số độc đắc.

Thế nhưng Lục Gia Lương chẳng có phản ứng gì, ngược lại còn tăng tốc bước chân.

Đến văn phòng Ngữ văn, vừa vào liền thấy một đống sổ ghi chú chất cao trên bàn giáo viên. Không giống sổ bài tập do trường phát loại mỏng nhẹ, sổ ghi chú do học sinh tự mua đủ kiểu dáng, rất dày. Một mình lớp trưởng môn học thì không thể nào khuân hết được.

Ngồi ở bàn là một cô giáo có vẻ ngoài rất dịu dàng. Lục Gia Lương đi thẳng đến.

Ban đầu anh không nghĩ gì, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua bảng xếp hạng điểm môn Ngữ văn của lớp Chín đặt trên bàn liền dừng lại.

Giả như lơ đãng, Lục Gia Lương cất lời: "Người đứng đầu môn Ngữ văn lớp các cô, nếu sang lớp em thì cũng vào được top 10, sổ ghi chú của bạn ấy chắc chắn rất đáng xem."

Hầu như giáo viên nào cũng biết Lục Gia Lương, mỗi sáng thứ Hai đều thấy anh phát biểu dưới cờ. Huống hồ ngoại hình của anh vốn đã nổi bật, khiến không ít giáo viên trẻ đặc biệt chú ý.

Cô giáo Ngữ văn cười trêu: "Tôi phải nói lại với bạn đó mới được, được bạn Lục khen, chắc chắn bạn ấy sẽ có thêm động lực học Văn gấp bội cho xem?"

Ánh mắt Lục Gia Lương hơi nghiêng, chuyển sang cái tên xếp thứ hai.

Ngón tay anh chỉ nhẹ một cái: "Bạn này điểm cũng cao..." Giọng bỗng chậm lại, hàng mày và ánh mắt vô thức thoáng nét dịu dàng, giọng nói cũng hạ xuống một cách vô thức: "Tên bạn ấy nghe cũng hay lắm."

Đã có học sinh nhắc đến, cô giáo dĩ nhiên không tiếc công chia sẻ sổ ghi chú của những bạn học tốt cho lớp chọn tham khảo.

Dù nói là giáo viên đối xử công bằng với tất cả học sinh, nhưng gần gũi nhất vẫn là với học sinh lớp mình dạy. Lớp Chín và lớp Một không thể đặt lên bàn cân, nhưng với những học sinh giỏi trong lớp, cô ấy vẫn thấy tự hào.

Vì vậy, cô ấy bắt đầu tìm kiếm sổ ghi chú của lớp trưởng môn và các học sinh đứng đầu từ trong đống sổ dày cộm đó.

Sổ đọc sách được thu định kỳ hai tuần một lần, nên cô giáo rất quen với từng quyển.

"Đây là của lớp trưởng lớp Chín." Cô ấy tiện tay rút một quyển ra, lại lấy thêm quyển khác: "Bạn này tuy tổng điểm không cao, nhưng điểm văn cao nhất lớp. Các em có thể xem thử cách bạn ấy ghi chú..."

Lúc ấy, cô giáo thoáng thấy một quyển sổ có màu tím cực kỳ bắt mắt, liền rút ra: "Đây là của bạn đứng thứ hai môn Văn lớp tôi. Dù sang lớp Một thì chỉ ở khoảng thứ mười mấy, nhưng mỗi người có cách thu thập thông tin khác nhau, sổ ghi chú cũng vì thế mà đa dạng, rất đáng tham khảo."

Lục Gia Lương cúi mắt xuống, hàng mi cong dài như chiếc quạt khẽ phủ bóng dưới bọng mắt, giấu đi những cảm xúc lấp lánh trong đáy mắt.

Anh khẽ nói: "Vâng, em sẽ học hỏi thật nghiêm túc."

Họ ôm sổ ghi chú quay lại lớp.

Quyển sổ bìa tím in hình cầu vồng rực rỡ kia, tất nhiên đã bị lớp trưởng lợi dụng quyền hạn để tư lợi cá nhân, lén lút nhét vào ngăn bàn của mình.

Rõ ràng có thể đặt lên mặt bàn như bao quyển khác, vậy mà lại cẩn thận cất kỹ như thể vừa nhặt được bảo vật, sợ bị người khác cướp mất.

Nói là xem "ghi chú đọc sách môn Ngữ văn", thực chất cũng là một cách đổi tên của tiết tự học.

Học sinh lớp chọn đều có kế hoạch riêng của mình. Dù sao đây cũng là sổ của lớp thường, nhiều người làm sơ sài cho có, học sinh lớp chọn dĩ nhiên không phí thời gian vào đó, ai việc nấy lo.

Ngược lại, Lục Gia Lương lại ngồi rất ngay ngắn, đôi đồng tử đen láy phản chiếu dải cầu vồng rực rỡ trước mặt.

Anh khẽ chạm vào bìa sổ, như thể trên đó còn lưu lại hơi ấm của Tân Ngư. Đầu ngón tay khẽ run lên, một luồng điện mạnh mẽ như chạy khắp người. Anh mím môi, hai má đã thoáng ửng đỏ.

Phải làm sao đây, thật sự rất muốn cất quyển sổ này làm của riêng...

Anh nhẹ nhàng mở bìa.

Đập vào mắt không phải là dòng tên đơn thuần đánh dấu chủ quyền, mà là một hàng chữ rất dài:

"Tớ là linh hồn bảo hộ của quyển sổ này, chủ nhân của tớ là Tân Ngư – người thông minh, xinh đẹp, lương thiện và dũng cảm nhất trên thế giới này!"

Bên cạnh là hình vẽ bằng bút mực đen: một chú thỏ hoạt hình đội vương miện, khoác áo choàng, tai dài rũ xuống, cực kỳ dễ thương.

Ngay sau đó là dòng chữ: "Quyển sổ này đã được tớ niệm bùa phép rồi! Nếu bạn không phải chủ nhân của tớ, xin đừng tùy tiện xem trộm! Không thì tớ sẽ vẽ vòng tròn nguyền rủa bạn đó! Nếu bạn là chủ nhân của tớ, tất nhiên tớ sẽ chúc bạn..."

"... Cầu được ước thấy, mang theo niềm vui may mắn trở về!"

Khóe môi Lục Gia Lương không nhịn được cong lên, ngay cả đôi mắt đen như mực cũng ánh lên sắc cầu vồng từ bìa sổ, như thể vừa bị niệm trúng phép màu, trong ánh mắt lấp lánh toàn những vì sao.

Cao Tử Ngang tò mò muốn nhìn lén, nhưng bị Lục Gia Lương cản lại.

"Cũng chỉ là ghi chú đọc sách thôi, chẳng có gì đáng xem cả." Lục Gia Lương nói.

"Không cho xem thì thôi." Cao Tử Ngang hừ nhẹ, bắt chước giọng anh: "Chẳng có gì đáng xem... mà còn nhìn đến dính cả mắt vô đó!"

Lục Gia Lương không buồn để ý.

Anh lật sang trang trắng đầu tiên.

Rồi lật tiếp một trang, bên dưới là những dòng chữ chi chít.

Ngay trên cùng là một biểu tượng mặt trời vẽ đơn giản, biểu thị tâm trạng.

Nụ cười của Lục Gia Lương hơi khựng lại, bỗng nhận ra có gì đó sai sai.

——Trông rất giống nhật ký.

Nếu đây là ghi chú đọc sách thật, thì mấy lời viết ở trang đầu hoàn toàn không cần thiết. Dĩ nhiên cũng có thể cho rằng người viết là tuýp hài hước, nhưng dù có "lầy" cỡ nào thì cũng hiếm ai lại viết mấy dòng riêng tư, kiểu như "bảo mật thông tin" vào một quyển sổ thường xuyên phải nộp lên cho giáo viên thế này, đúng không?

Phản ứng đầu tiên của anh là đóng sổ lại.

Tiết học xong sẽ tìm Tân Ngư, trả lại cho cô.

Dù nó là ghi chú đọc sách thật đi chăng nữa, không đọc thì thôi.

Nếu nó không phải ghi chú, vậy thì anh đã vô tình xâm phạm vào quyền riêng tư của Tân Ngư rồi.

Nhưng đúng khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào mép giấy, một câu chữ ẩn mình giữa biển chữ mênh mông như sóng vỗ kia bỗng bật ra, đập thẳng vào mắt anh.

Chỉ một câu thôi đã làm cả người anh lạnh toát. Cảm giác như nhiệt độ toàn thân bị một thế lực vô hình rút cạn trong chớp mắt. Anh cứng đờ tại chỗ, đôi mắt như ngừng hoạt động, không nhớ nổi cách chớp mắt nữa. Toàn thân như rơi tõm vào hố băng lạnh lẽo, từng tế bào sống dường như đều bị đông cứng.

"Hình như tớ đã thích một người rồi."

Lục Gia Lương nghe tiếng câu chữ ấy vang vọng trong đầu, rõ mồn một, mà đầu ngón tay đang chạm vào giấy cũng bắt đầu run lên không kiểm soát nổi.

Ai vậy?

Cô thích ai?

Hai bên trán nhói đau, gân xanh giật giật từng hồi, căng đến khó chịu.

Niềm vui khi được quen biết Tân Ngư, sự thỏa mãn khi cuối cùng cũng trở thành bạn cô, vào khoảnh khắc này như bị một tấm kính lớn vỡ vụn, vỡ thành từng mảnh vụn sắc nhọn, rơi lả tả trong lòng ngực, khiến tim đau như bị cào xé.

Trong quãng thời gian hai người chưa từng giao nhau, là ai đã chiếm trọn tầm mắt của cô? Là ai đã cướp lấy trái tim cô?

Lục Gia Lương siết chặt lòng bàn tay, hốc mắt đỏ bừng, gương mặt vốn tuấn tú giờ đây đầy vẻ hoảng loạn, bất an, và cả những tia ghen tỵ cùng sự không cam lòng lặng lẽ trào lên như sóng ngầm.

Tại sao cô không thể thích mình chứ?

Ánh mắt Lục Gia Lương ghim chặt vào những dòng chữ chi chít kia. Khoảnh khắc ấy, những câu chữ từng như dải cầu vồng mang lại sắc màu rực rỡ trong đáy mắt anh, giờ đây lại hóa thành từng mũi tên sắc bén, lao thẳng vào tim anh.

Anh không thể khống chế hành động của bản thân, chỉ có thể trở thành một kẻ ti tiện, đê hèn.

Dù có bị vạn tiễn xuyên tim.

Gió ấm luồn qua khe cửa sổ, lặng lẽ thổi vào.

Bên mép trang giấy sạch là hình vẽ một cô bé hoạt hình đang ôm đầu, ngồi trong trận tuyết, trông cực kỳ đáng yêu.

Câu đầu tiên viết rằng...

-

Nhật ký của Tân Ngư:

"Vào một ngày đông gió rít lạnh căm, tuyết rơi trắng trời, tớ gặp một cậu con trai rất rất rất đẹp trai. Tuy với độ cận thị của tớ, khoảng cách xa như vậy thật sự không nhìn rõ mặt cậu ấy, nhưng cảm giác đẹp trai ấy... là một kiểu trực giác. Về sau chứng minh là tớ cảm đúng thật...

Tớ không biết tên cậu ấy, không rõ cậu ấy học lớp nào, khóa nào. Tất cả những gì tớ có về cậu chỉ là ký ức mờ dần theo thời gian. Đến mức tớ bắt đầu nghi ngờ, liệu cái trải nghiệm hôm đó ở cửa hàng tiện lợi trước cổng trường có phải chỉ là một giấc mộng? Hay là vì áp lực học hành quá lớn nên tớ mới nằm mơ được một giấc mộng đẹp như vậy? Nhưng mà áp lực học của tớ đâu có lớn mấy đâu mà...

Khi gần như đã quên sạch mọi thứ, một bài post mà Tĩnh Tĩnh chia sẻ đã kéo tớ trở về. Hóa ra cái ngày ấy không phải ảo tưởng, cậu ấy cũng không phải là bóng ma chỉ hiện lên trong ngày tuyết rơi...

Cậu ấy là học sinh chuyển trường mới đến, thành tích học tập siêu khủng, đúng kiểu học sinh giỏi trong truyền thuyết. Lại còn sở hữu một khuôn mặt đẹp không tưởng, bảo sao trên diễn đàn lại náo loạn đến vậy...

Tớ đã biết tên cậu ấy rồi.

Lục Gia Lương.

Tớ hình như thích cậu ấy mất rồi. Chuyện này cũng không có gì phải nghi ngờ, chứng tỏ mắt nhìn người của tớ không tệ. Đẹp trai, học giỏi, ai mà không thích chứ? Chỉ tiếc là soái ca thì không phải của riêng ai, mà là của tất cả mọi người...

Hồi khai giảng tớ từng chen vào đám đông để nhìn cậu ấy ở lớp Một. Sau đó rút ra một kết luận: Sau này phải tránh xa cậu ấy càng xa càng tốt.

Người này đúng là kiểu kẻ cắp trái tim số một thế giới..."

Nét chữ phía sau hơi ngập ngừng, hiển nhiên đang cân nhắc từng câu từng chữ.

"... Kẻ trộm trái tim!

Tớ cảm giác như đã chạm mắt với cậu ấy một lần. Mắt cậu ấy đẹp lắm! Tớ không biết diễn tả sao cho đúng, nhưng lúc cậu ấy nhìn tớ, tớ cảm giác như mình rơi vào một bầu trời đầy sao sáng. Tớ biết có thể chỉ là ảo giác thôi, chưa chắc cậu ấy nhìn tớ, có khi chỉ là vô tình đụng ánh mắt. Nhưng tim tớ đập thình thịch, nhanh lắm, nhanh đến mức như sắp bật ra khỏi cổ họng ấy! Không ổn rồi... Tớ dám chắc nếu còn nhìn cậu ấy thêm vài lần nữa, tớ sẽ hoàn toàn tan chảy, đến mức mất hết lý trí mất... Tuy là có chút thích cậu, nhưng tớ quyết định... sau này nhất định phải tránh xa cậu ra!

Đây là kế hoạch bảo vệ trái tim mà tớ tự đặt ra! Tớ không muốn đến một ngày nào đó phải âm thầm khóc vì nghe tin cậu có bạn gái... hay là... có người mà cậu thích..."

Đây là nội dung của trang đầu tiên.

Một cơn gió ấm lướt qua.

Lục Gia Lương bất chợt thở phào, bên tai vang lên tiếng vật gì rơi xuống đất, "phịch" một tiếng thật trầm, sau đó là những nhịp tim dồn dập, thình thịch, thình thịch, thình thịch!

Tiếng động ấy phát ra từ chính ngực anh.

Anh ngơ ngác nhìn cái tên hiện ra trong sổ, ba chữ quen thuộc ấy giờ đây lại bỗng nhiên trở nên xa lạ như thế.

Là mình sao?

Khoảnh khắc ấy, Lục Gia Lương chẳng còn chút dáng vẻ nào của một học sinh giỏi nổi danh nữa. Anh sững sờ ngồi đó, mặt đỏ bừng, từ má lan ra vành tai, rồi nhuộm cả phần cổ trắng nõn, ngay cả đôi mắt xinh đẹp ấy cũng phủ kín một lớp đỏ bừng đầy xao động.

Cô thích Lục Gia Lương.

Cô là Tân Ngư.

Tân Ngư thích Lục Gia Lương.

Cái lạnh vừa rồi lập tức hóa thành luồng nhiệt hừng hực bốc lên toàn thân. Cổ họng khô rát, Lục Gia Lương đưa tay cầm lấy ly nước định uống, nhưng tay run quá dữ dội, anh đành từ bỏ, chỉ có thể đưa ánh mắt rời khỏi, rồi lại quay về trang sổ ấy, sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác.

Hàng vạn đóa pháo hoa đồng loạt bừng nở trong lòng ngực anh.

Lông mi Lục Gia Lương khẽ rung, gương mặt nở một nụ cười như thể vừa từ cõi chết quay về.

Địa ngục, thiên đường chỉ trong một khoảnh khắc.

Anh bất ngờ đóng sầm quyển sổ lại, đứng bật dậy.

Toàn bộ ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía anh, ngay cả cô giáo dạy Văn trên bục cũng ngẩng đầu nhìn anh đầy nghi hoặc.

"Bạn Lục, có gì thắc mắc à?"

"Không ạ." Anh ngập ngừng một giây: "...Không có gì."

Lục Gia Lương cố gắng giữ bình tĩnh ngồi xuống, nhưng ánh mắt thì không ngừng liếc về phía hành lang ngoài cửa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.