Con hẻm sau chợ.
Con phố bừa bộn, hỗn loạn, tuyết rơi xuống đất lập tức bị nhuộm thành màu đen bẩn thỉu. Hai thùng rác mở nắp đặt ở góc đường, chất đầy túi rác đủ loại màu sắc, trong không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi thối của rau lá hỏng trộn lẫn.
Cao Hải kéo Hàn Anh Tú đến trước một cửa tiệm đã đóng chặt cửa cuốn, đẩy mạnh dì ta vào tường: "Trốn tránh tôi hả? Cô định trốn cả đời sao? Tú Tú, một ngày làm vợ chồng, trăm ngày nghĩa tình, cô tính thử xem chúng ta là mối duyên mấy kiếp rồi!"
"Anh buông tôi ra!" Hàn Anh Tú trừng mắt nhìn hắn, "Tôi với anh đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi! Anh còn dây dưa với tôi làm gì? Tôi có cuộc sống của riêng tôi!"
Một đôi vợ chồng đi ngang bị cảnh tượng này thu hút, người đàn ông định bước tới: "Anh đang làm gì đấy? Buông cô ấy ra! Không thì tôi gọi cảnh sát..."
"Gọi cái con mẹ nhà anh!" Cao Hải phì một bãi nước bọt xuống đất, cười khẩy: "Tôi dạy vợ tôi, liên quan gì đến mấy người?"
"Tôi không phải vợ hắn! Chúng tôi đã ly hôn từ lâu rồi!" Hàn Anh Tú gào lên trong tuyệt vọng.
"Ly hôn thì sao, cho dù ly hôn cũng không thay đổi được việc cô từng là vợ tôi! Đây là chuyện trong nhà tôi, tôi quản người phụ nữ của mình, hai người cút đi cho tôi!"
Đôi vợ chồng kia nhanh chóng rút lui, chẳng ai muốn dây vào chuyện nhà người khác.
Một tay Cao Hải luồn ra phía sau túm lấy tóc dì ta, "Cô nhẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nho-minh-nguyet-man-chi/2842228/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.