Diệp Vân Chu suýt nữa bị nguyên tác dẫn chệch, vội chớp mắt thoát khỏi suy nghĩ đáng sợ này.
Mộ Lâm Giang kề một lát rồi buông tay, dường như không hề để ý đến động tác sát lại gần đột ngột của mình vừa rồi.
“Ngươi có ý gì?” Diệp Vân Chu đề phòng hỏi.
Mộ Lâm Giang dạt dào hứng thú: “Là phi thuyền Tịch Tiêu cung mời ngươi đến không đủ nhanh, hay là phòng cho khách không đủ thoải mái? Sốt cao như vậy, con mèo ốm khí thế chẳng yếu tí nào nhỉ.”
Diệp Vân Chu ngồi yên ở mép giường, quả thực có hơi mệt lả và rét run, nhưng y không chấp lời chế nhạo của Mộ Lâm Giang, mà chú ý rằng hắn nói “mời ngươi tới” – nếu không phải logic của Tịch Tiêu cung là bắt cóc tương đương với mời, vậy thì tình huống hiện tại có sai khác so với nguyên tác.
“Ngươi mời ta tới đến cùng là vì chuyện gì?” Diệp Vân Chu hắng giọng, nhấn mạnh hai chữ “đến cùng”.
Mộ Lâm Giang nói: “Ân Tư không nói cho ngươi à? Ngươi không cần nghi ngờ, ta vẫn chưa đến mức phải lừa gạt tiểu bối.”
Diệp Vân Chu trầm mặc, trong nguyên tác Ân Tư là cấp dưới trung thành nhất của Mộ Lâm Giang, theo làm tùy tùng nghe lời hắn răm rắp. Y phụng mệnh đến Tĩnh Vi môn bắt người, bị thương nhẹ ở mê trận ngoài sơn môn, nhưng sau đó sư tỷ lại chủ động đưa người vào trong núi, lúc này Ân Tư mới thuận lợi mang nam chính đi.
Nhưng điều kì diệu là nam chính bị bắt đi khi màn đêm đã buông xuống, thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-the-gioi-chi-co-ta-khong-so-phan-dien/213587/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.