Từ khi Mộ Lâm Giang ném Xuân Giang Đình Nguyệt xuống đến khi mũi dù chạm tới mặt đất, tổng cộng mới qua bao lâu? Diệp Vân Chu không ý thức được.
Dải ngân hà rung động bao la hùng vĩ kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt, y nín thở lẳng lặng nhìn, cảm xúc mênh mông từ suy nghĩ trong lòng xao động hết lần này đến lần khác, như thích thú và ngưỡng mộ, như ghen ghét, như tán thưởng, lại như khát vọng muốn đứng sóng vai với hắn, vì không thể đích thân rút kiếm tham chiến mà hối hận không cam lòng.
Nhưng vào lúc này, thân hình Mộ Lâm Giang trên trời cao thoáng lảo đảo, linh lực tán đi, không chịu nổi sức nặng mà ngửa người ra, từ trên không trung im lặng ngã xuống, đâm thủng tầng suy nghĩ phức tạp kia của Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu thoáng chốc từ d*c vọng mãnh liệt tìm về hiện thực, y phục vàng tím đẹp đẽ quý giá của Mộ Lâm Giang bay múa trong gió, như một con bướm rách nát, bị trọng lực và gió kéo xuống, suy yếu rơi vào đám bụi vô cùng vô tận.
Diệp Vân Chu khẽ mở to hai mắt, hơi thở ngưng trệ, đôi chân lại hành động trước, nhảy lên giữa không trung tiếp được Mộ Lâm Giang đang rơi xuống.
Hắn vẫn còn run rẩy, bước chân Diệp Vân Chu nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, quỳ một gối xuống đỡ Mộ Lâm Giang dựa lên tay y, giật mình phát giác cánh tay đỡ sống lưng hắn đã bị hun nóng hầm hập. Đôi lông mày vểnh nhíu chặt lại, hai con ngươi lưu chuyển ánh sáng nhạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-the-gioi-chi-co-ta-khong-so-phan-dien/213647/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.