Edit: Hoàng Bích Ngọc
Xe chạy ở trên đường, hai người vẫn chưa nói chuyện, đến khi Đường Lâm dừng xe dưới nhà của Khổng Địch, cô rút một điếu thuốc ra, châm, ở trong xe tràn đầy khói.
"Không nói với người trong nhà sao?" Đường Tiểu Duy hỏi.
"Chưa nói." Đường Lâm thản nhiên nói.
"Tại sao?"
Đường Lâm không trả lời câu hỏi của cô, không đầu không đuôi nói: "Phòng trọ của chúng ta đó, thời gian trước nói với chủ nhà là muốn mua luôn nó, tiền đặt cọc chị cũng giao rồi, hiện tại em không ở đấy, chị nhìn thấy càn phòng đó lại thấy phiền."
Đường Tiểu Duy vẫn cứ cúi đầu, không biết nói gì, cô biết ý tứ của Đường Lâm, phòng trọ hai người các cô cũng đã ở cùng nhau bốn năm, không phải là phòng trọ có ý nghĩa đặc biệt mà là cảm tình của hai cô không thể trở về được.
"Ngày đó, chị thấy em khóc trong hẻm sâu." Đường Lâm đột nhiên nói: "Ngoài miệng em nói không cần, kỳ thật em rất để ý, từ nhỏ em quan tâm nhất chuyện này."
Đường Tiểu Duy nhìn về phía trước, vẫn không nhúc nhích không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Nhìn thấy em khóc, chị một chút cũng không thấy vui, ngược lại đặc biệt hận chính mình." Đường Lâm tiếp tục hút thuốc, toàn bộ xe đều chìm trong khói thuốc: "Đường Tiểu Duy, chị nghĩ kỹ rồi, đời này Khổng Địch cũng không thuộc về chị, chị và anh ấy không có cái gọi là duyện phận, tránh để tiện nghi cho người khác, còn không bằng dành tiện nghi cho em gái của mình, nhìn thấy anh ấy và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-the-gioi-phat-hon-vi-ganh-ty/285739/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.