Đồ Ca cũng nhìn Phó Cảnh Dự, ánh mắt khích lệ.
Cô cũng chưa xem bản thảo thiết kế mà Phó Minh Chu đề cập, nhưng cô biết Phó Cảnh Dự đã vẽ rất nhiều bản thiết kế kể từ khi cô đưa bút marker cho anh, trong điện thoại di động của cô cũng có chụp lại vài bản thiết kế mà anh vẽ.
"Có bằng chứng, anh muốn kiện cậu ta." Phó Cảnh Dự ánh mắt thẳng tắp nhìn Lâm Thanh Phong: "Đồ ăn trộm!"
Những bản thảo đó đều là những mẫu quần áo được thiết kế cho Đồ Ca, mỗi một người mẫu đều là cô.
Lâm Thanh Phong chính là tên trộm!
Hai người đã biết nhau 13 năm, anhta cũng là một trong số ít bạn bè của anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta lại làm như vậy.
"Vậy cậu kiện tôi đi!" Lâm Thanh Phong lau vết máu bên khóe miệng, khuôn mặt tức giận đi về phía anh.
Đồ Ca thần kinh căng thẳng, thầm nghĩ nếu anh ta dám động thủ cô sẽ đánh cho anh ta phát khóc. Khi mới chỉ 12 tuổi cô đã đánh nhau với tụi học trung học rồi, dạng thế nào cô cũng từng gặp qua.
Lâm Thanh Phong dừng lại trước mặt Phó Cảnh Dự, cúi người đến bên tai anh cười nhạo: "Tôi đợi cậu đến tố cáo, đồ thiểu năng bệnh thần kinh!"
"Anh mới thần kinh, cả nhà anh là đồ thần kinh!" Đồ Ca ghé tai nghe, xoay người, giơ chân đá vào mông anh ta.
Lâm Thanh Phong không nghĩ cô lại động thủ, thân thể chúi xuống suýt ngã xuống đất. Anh ta quay đầu lạnh lùng nhìn Đồ Ca, nói lời châm chọc: "Đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-voi-co-don-to-to-to/2472299/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.