Thời gian cứ như thế, thấm thoát trôi qua.
Sáng nào Hạ Tê Kình cũng đến trường tìm Lâm Dữ Thiên chơi game, tới chiều thì ngồi xe của Thời Tự trở về biệt thự, sau đó làm bài tập đến mười giờ hơn rồi đi ngủ, tựa hồ mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Song, trên thực tế, có một số việc đang chậm rãi đổi thay, sở dĩ người trong cuộc thường u mê là bởi vì họ nhìn không thấu lòng mình mà thôi.
Vài ngày sau, Hạ Tê Kình ghé thăm Diệp Vọng, bọn họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê, Diệp Vọng mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, bịt kín mít từ đầu đến chân như một cậu học sinh cấp hai ngoan hiền dè dặt.
“Anh bị cảm lạnh, không thể uống đá.” Diệp Vọng chán nản nhâm nhi một cốc sữa nóng có đường, “Chuyện mấy ngày hôm trước, cảm ơn em nhiều nhé.”
“Người không sao là tốt rồi.”
“Tên kia có nói cái gì bậy bạ với em không?” Diệp Vọng ngập ngừng nhìn cậu, “Anh thật sự không quen biết gã, chỉ định tới quán bar ngồi một lát thì sẽ đi về, ai ngờ lại bị chuốc rượu…”
Hạ Tê Kình có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi nhìn thấy Diệp Vọng co ro trong bộ quần áo với dáng vẻ suy nhược, cậu bèn phải nuốt trở ngược vô trong, “Vâng.”
Diệp Vọng bắt đầu hăng hái kể cho cậu nghe về việc cả nhóm đã thuê một văn phòng âm nhạc ở gần trường đại học Kim Hồ, họ dự định sẽ lưu trú ở đây một khoảng thời gian để sáng tác thêm vài ca khúc và rất có thể là sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-voi-trang-va-hon-dao-nho/396763/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.