Có thể nào, đừng kết thúc  Văn Nhiễm chắp tay sau lưng ngẩng đầu lên, có thể cảm nhận được Hứa Tịch Ngôn đang nhìn nàng từ phía sau.     Hứa Tịch Ngôn thì cởi mở và trung thực, còn nàng thì hơi không tự nhiên.     Thế là nhặt một đề tài chẳng liên quan gì: "Cậu cũng biết chơi nhảy lò cò à?"     "Cô Văn."     Hứa Tịch Ngôn gọi một tiếng nửa đùa nửa thật như thế, trong lòng Văn Nhiễm khẽ chấn động.     Cảm giác kỳ lạ không rõ lý do.     Cách gọi này quá trưởng thành, nàng lảo đảo vượt qua ranh giới của tuổi mười tám, chỉ bằng một tiếng gọi ấy, tựa như có điều gì đó không còn là sự rung động lén lút khoác lớp áo thanh xuân nữa, mà có cái gì đó trực tiếp hơn đang dần hiện ra.     Thực ra rất nhiều năm sau, khi hai người tình cờ gặp lại trong một hoàn cảnh ngoài ý muốn, Hứa Tịch Ngôn quả thực cũng từng gọi nàng một tiếng: "Cô Văn."     Nhưng lúc này, khi Văn Nhiễm đang ở trong nhà đa phương tiện có cá voi ảo bơi lội, lấy lại bình tĩnh và lắng nghe Hứa Tịch Ngôn tiếp tục nói: "Hồi nhỏ mình sống ở nước ngoài, chứ không phải ngoài hành tinh. Ở nước ngoài cũng có nhảy lò cò."     "...Ồ."     Một chút chua xót kỳ lạ.     Thế giới của nàng, đúng là giới hạn trong  không gian nhỏ hẹp ở những con hẻm nhỏ của góc nội thành cũ kỹ.     Thế giới rộng lớn bên ngoài, nàng chưa từng thấy, cũng không biết hết.     Lúc ấy nàng cảm thấy, ánh mắt của Hứa 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-voi-va-con-mua-chua-dut/2935983/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.