Sau khi Momo đưa ra cược mà cậu cảm thấy có lời, Văn Khê không thèm nhìn đã đáp "Đồng ý."
Nhìn kỹ lại một chút, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng?
Cậu thắng, Momo tặng quà và mời cậu ăn tối.
Cậu thua, cậu mời Momo ăn tối, Momo trả tiền...
Không phải tất cả đều là Momo trả tiền sao!
Đặt cược như này mà công bằng à!
Momo: Cậu đã nói đồng ý, nam tử hán đại trượng phu, bốn con ngựa đuổi cũng không kịp.
Wency:...... Không phải, nó có lợi gì cho anh đâu?
Một người sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, giống như Khê Mị quăng cho cậu mười nghìn tệ quà tặng, là bởi vì thưởng thức cậu.
Còn Momo thì sao?
Kỹ thuật của anh tốt như thế, làm sao phải ban đãi ngộ tốt như vậy với người mới chơi SGH hai ngày như cậu?
Còn luôn bảo cậu đi đánh chuyên nghiệp...
Chỉ vì cậu dùng cung?
Phóng mắt nhìn toàn bộ giới chuyên nghiệp SGH, đúng thật tuyển thủ dùng cung như lông phượng sừng lân —— chi bằng nói căn bản không có.
Cho nên Momo muốn xem một người chơi dùng cung có thể đi bao xa trong giới chuyên nghiệp? Bây giờ mới luôn giật dây cậu đi đánh chuyên nghiệp sao?
Sau đó, để đạt được mục đích này, muốn sử dụng tiền để có được thiện cảm của cậu.
Văn Khê bày tỏ - Cậu hoàn toàn không bị cảm động! Hoàn toàn không!
Wency: Anh đừng nhìn vào vũ khí của tôi chỉ có cây cung, tôi không nghèo, tôi chỉ thích sử dụng cung.
Momo: Tôi biết.
Không, anh không biết! Tôi là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cac-cau-dung-sung-toi-dung-cung/14018/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.