Triệu Yến Nương không muốn thả đi như vậy, gọi nàng lại, “Tam muội muội, ta trẹo chân, Khúc bà tử phải nấu trà, còn hầu hạ mẫu thân, vừa rồi làm dơ quần áo, làm phiền Tam muội muội.” Trĩ Nương vừa lấy quần áo Triệu Yến Nương thay đặt vào bồn gỗ mang sang hồ nước, nước ao nhưng ấm hơn hẳn nước chảy trong suối.
Cạnh ao có nha hoàn trang phục màu vàng cam đang tẩy bút nghiên, nghiên mực đen trơn bóng, Trĩ Nương tuy không hiểu lắm, cũng nhìn ra không phải vật phàm.
Nha hoàn đó nhìn thanh đánh giá quần áo, nhân dạng, đôi mắt lóe lóe.
Trĩ Nương mỉm cười, học theo nha hoàn đó ngồi xuống ở cạnh ao đá , lấy quần áo ra, tay nàng nõn nà, nhưng giặt quần áo động tác rất thành thạo.
Nha hoàn kia cũng cười với nàng, “Vị muội muội, ta tên Chấp Mặc, không biết muội muội xưng hô thế nào.” Trĩ Nương hơi ngượng ngùng nói, “Chúng ta là nữ nhi Độ Cổ Triệu huyện lệnh, thứ ba trong nhà, lần này cùng mẫu thân lên núi tới dâng hương, tạ ơn phù hộ cho đại tỷ ở kinh thành.”Triệu gia có một nữ nhi được phong làm huyện chủ, đã truyền khắp nơi, Chấp Mặc tự nhiên nghe nói qua.
“Ngươi là tiểu thư huyện lệnh?”Nàng gật gật đầu.
Chấp Mặc có chút không dám tin.
“Vừa rồi là nô tỳ quá phận, mạo phạm tiểu thư, chỉ là ngài đường đường là tiểu thư huyện lệnh, sao lại tự mình giặt đồ, không có mang hạ nhân theo sao?”“Có mang chứ, nhưng bà tử phải hầu hạ mẫu thân, Nhị tỷ trẹo chân, thay quần áo ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cac-lao-phu-nhan-duong-thanh-ky/666371/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.