Cố Thanh Âm phi thường là khiếp sợ!Nhưng nàng vừa dứt lời, nháy mắt quầng sáng ở trên bụng bắt đầu nhạt hẳn đi, nhanh đến nỗi khiến cho Cố Thanh Âm nghĩ rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.Không thể nào, tuyệt đối không phải ảo giác, ánh sáng vừa rồi như muốn lóe mù mắt nàng vậy.Vì để xác nhận bản thân không bị hoa mắt, Cố Thanh Âm quay đầu hỏi: "Vừa nãy ngươi cũng thấy được đúng không? Bụng của ta vừa mới phát sáng ấy."Một bé trai vẫn luôn ngồi xổm ở bên cạnh Cố Thanh Âm gật gật đầu, tỏ vẻ hắn cũng nhìn thấy.Meo meo!Không phải là hồ Bách Ẩn nhận chủ thì mỗi lần chỉ có thể có một người được vào thôi sao? Cậu bé này ở đâu ra vậy?Cố Thanh Âm tập trung nhìn, cậu bé môi hồng răng trắng này mặc một bộ quần áo rộng thùng thình không vừa người, trên đầu còn tết một cái bím tóc nhỏ, nhìn như là những cậu bé từ trong tranh tết ra vậy.Thấy vậy, Cố Thanh Âm giống như là đã biết cậu bé này là ai.Nàng thử hỏi: "Ngươi là hồ Bách Ẩn đúng không?"Cậu bé nghe vậy thì gật gật đầu.Đậu xanh! Hóa ra hồ Bách Ẩn thật sự là đã có linh trí (*có nghĩa là đồ vật đã có suy nghĩ),đều đã thành khí linh (*linh hồn) rồi ấy! Nàng còn tưởng rằng nhiều nhất thì hồ Bách Ẩn cũng chỉ có linh trí mà thôi, cho nên chuyện nhận chủ này mới có thể giằng co lâu như vậy.Từ từ, có gì đó không đúng a!Cố Thanh Âm có chút buồn bực, trong tiểu thuyết《Tiên đồ chi lộ 》này, Bùi Ngọc Nhi dùng đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cac-nam-than-deu-tuong-trong-bung-toi-la-con-cua-ho/844369/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.