Đây không phải là Sở Chu à? Vì sao cậu ấy lại ở đây?
Phó Tuân mang theo sự hoang mang, không nhịn được tiến lại gần hơn.
So với bình thường thì Sở Chu lúc đeo kính lại càng có thêm cảm giác thiếu niên ấm áp hơn, ánh sáng xuyên qua bức màn mỏng manh, lười biếng và tùy ý chiếu vào trên người cậu, tựa như nó đã được nghiền nát ra thành vàng vậy, nếu không thì tại sao lại có thể hơi loá mắt như vậy được cơ chứ.
Như là một học sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi nhất của trường, sau khi học xong sẽ ngồi ở bàn học hát những bài ca dao, lúc nhận được thư tình thì sẽ lén cảm thấy thẹn thùng, gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ lên.
"Nghe hay thật đấy." Phó Tuân nhẹ giọng lẩm bẩm.
Dường như Sở Chu đã bị thứ gì đó thôi thúc, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa đúng lúc dừng lại ở cửa sổ, hạ vào người đang đứng ở bên ngoài.
Ngón tay đang đánh đàn đột nhiên dừng lại, tiếng nhạc đột nhiên im bặt.
Bé gái ngồi ở đằng trước ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi cậu "Ơ, anh Tiểu Chu, tại sao anh lại dừng lại thế?"
Sở Chu đặt đàn ghi-ta xuống, xoa đầu cô bé, mỉm cười với các bạn nhỏ đang ngồi trên sàn "Anh phải đi ra ngoài một lát, mấy đứa tự chơi với nhau một lúc đi, anh đi rồi quay lại ngay."
Phó Tuân thấy Sở Chu đã phát hiện ra mình, mặt không đổi sắc cách xa cửa sổ ra một chút, cảm thấy không biết có phải là mình đã làm phiền Sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cac-video-cat-ghep-cua-toi-deu-thanh-su-that/1170411/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.