Di động rung một cái, kịp thời kéo Từ Minh ra khỏi tình cảnh xấu hổ quẫn bách.
Tiết Diêm thấy cậu dừng lại xem di động, vừa đi vừa hỏi: “Không đi nữa?”
Từ Minh: “Tiểu Hồng bảo tớ chờ cậu ấy.
”
Tiết Diêm rụt bước chân đã đưa ra được một nửa về.
Từ Minh: “Cậu không đi?”
“Chờ xe.
” Cậu vuốt chìa khóa xe ở túi quần trả lời.
Lục Hoằng tới đây thật mau, thấy Tiết Diêm bên cạnh Từ Minh thì có chút ngoài ý muốn: “Ồ, cậu còn chưa đi sao.
Muốn đi lên uống hai ly không?”
Sắc mặt Tiết Diêm lãnh đạm: “Không đi, không rảnh.
”
“Ồ,” Lục Hoằng cũng chỉ thuận miệng hỏi, gật đầu nói với Từ Minh: “Còn bực sao?”
“… Thôi.
” Từ Minh xua xua tay, không muốn nhắc lại.
Lục Hoằng híp mắt nở nụ cười, ánh mắt khó lường.
Tiết Diễm vỗ vỗ cánh tay Từ Minh, im lặng không lên tiếng mà nhấc chân đi rồi.
Từ Minh: “?” Không phải nói chờ xe sao?
Lục Hoằng hừ một tiếng: “Cậu ấy chính là nhìn tớ khó chịu đó, đừng để ý tới cậu ấy.
”
/
Từ Minh về nhà mình dọn hết hành lý đã thu thập xong vào cốp xe, kiểm tra đã mang những thứ cần mang, tắt hết nguồn điện nguồn nước trong nhà, sau đó khóa cửa lại.
Có lẽ cậu sẽ không tới đây ở trong một thời gian dài.
Ngẫm lại còn có chút đắc ý…
Dừng lại dừng lại, cậu chỉ là đi chiếu cố Giang Yến, thứ cậu phải làm chính là khiến Giang Yến tốt hơn, mà không phải đi nói yêu đương, sao có thể đắc ý nha?!
Toàn bộ tâm tình của Từ Minh giống như chú rể lái xe hoa đến nhà mẹ đẻ đón dâu, vội vã lại hưng phấn, ngâm nga suốt đường đến nhà Giang Yến.
Cậu mở cốp xe, một tay nhấc vali, một tay xách theo túi đồ dùng sinh hoạt mua ở siêu thị hồi chiều, đứng ở trước cửa muốn ấn chuông, tạm dừng một lúc lại đổi thành ấn mật mã.
Không muốn làm phiền Giang Yến ra mở cửa.
Từ Minh lại nhập dãy mật mã trước kia theo thói quen.
“Mật mã sai, mời nhập lại.
”
/
Ý cười nơi khóe miệng cậu thoáng cái cứng đờ, động tác chậm lại, ấn ra từng con số chia tay đối với bàn phím.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra một cái khe.
Từ Minh không vội đi vào.
Cậu đứng ở cửa nâng cằm tự hỏi, muốn đổi mật mã này thành cái gì mới tốt —— cũng hợp lại rồi, còn lấy ngày chia tay làm mật mã, thật không may mắn.
Tiếp tục dùng kỷ niệm ngày quen nhau làm mật mã? Không được, càng không may mắn.
Lỡ như Giang Yến nhấn mật mã liền nhớ tới muốn cắt cổ!
Cuối cùng Từ Minh miễn miễn cưỡng cưỡng đổi mật mã thành ngày bọn họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cach-son-hai/1823121/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.