Thiên Thiên hít khí lạnh, từ từ rời đi thân thể Ninh Ngọc, chân run rẩy mặc quần lót, lại đẩy Ninh Ngọc hôn mê ngã dưới đất.
Nàng thật sự không nghĩ ra, tại sao đột nhiên thú tính của Ninh Ngọc phát tác điên cuồng như biến thành một người khác! Chẳng lẽ Ninh Ngọc cũng mắc phải bệnh kinh phong ( điên ) hay sao!
Trong lòng Thiên Thiên có chút thương cảm, vết thương phía dưới đau như có gai đâm, nàng làm gì còn sức mà để ý Ninh Ngọc nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất, mím môi chậm rãi rời khỏi thư phòng, trở lại trong phòng ngủ. Sau khi thay một bộ y phục, mới hai mắt đẫm lệ nằm ngửa trên giường, định ngủ một giấc, cho cơ thể bớt đau.
Về phần Ninh Ngọc, để cho hắn nằm trên mặt đất được rồi.
Thiên Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ lại một màn vừa rồi giống như mơ, nhưng một màn cứ cố tình hiện lên một lần lại một lần trong đầu nàng, chuyện cực kỳ hoang đường không thể tưởng tượng nổi như vậy xác thật diễn ra trên người của nàng.
Thiên Thiên xoay người lại, muốn xóa một màn này từ trong đầu.
Nhưng ngay vào lúc này, cửa lại truyền đến một giọng nam, mặc dù chủ nhân của âm thanh đã hết sức đè nén, nhưng vẫn phát ra âm thanh không nhỏ.
Thiên Thiên mở mắt ra, tò mò, âm thanh này nghe ngược lại có mấy phần giống như là. . . . . . Ly Hoan. Nàng cau mày, phát hiện có cái gì không đúng, sao đúng dịp như vậy, đến ngay vào lúc này!
Suy nghĩ một chút, nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cach-xa-ngua-duc-tu-ta-lam-len/2522488/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.