*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
inh Vị giang chân nằm ngủ trên tấm thảm trước sô pha tới tận nửa đêm mới tỉnh lại. Nó mơ thấy rất nhiều chuyện linh tinh, đến khi chợt tỉnh giấc thì đầu đau như búa bổ. Nó ôm lấy cái đuôi của mình, nằm tại chỗ chẳng buồn động đậy.
Đinh Vị nằm ườn suốt mười phút mới ngồi dậy, nâng chân trước lên liếm liếm rồi lại đưa chân lên vuốt vuốt xoa xoa trên mặt một hồi. Sau đó lại cúi đầu, vuốt xuôi lông trên tai một chốc.
Nên đi ra ngoài tu luyện thôi. Linh khí ở chỗ đội Tiêu Phòng không phải lúc nào cũng thịnh vượng, bởi thứ như linh khí chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, càng có thể biến mất lúc nào chẳng ai hay. Đinh Vị ngồi dậy rũ lông rồi chạy bước nhỏ ra chỗ ban công.
Nhảy từ trên ban công nhỏ xuống mà lòng nó vẫn chẳng thể nào nguôi ngoai cơn buồn bực. Nếu như nơi có linh khí thịnh không phải là đội Tiêu Phòng thì quá tốt rồi, nó cũng không cần phải nghĩ về Quý Kiêu nhiều như vậy.
Lần tiếp đất này cũng chẳng khá hơn những lần trước là bao, Đinh Vị vẫn sắm vai viên đạn đại bác bắn thẳng vào lùm cây. Nhưng lần này nó lười giãy dụa, cứ mặc kệ sự đời mà rơi thẳng vào chạc cây, cái bụng bị cành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cai-duoi-thu-chin/1417594/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.