Mua loại tạp chí này thật ảnh hưởng đến hình tượng ngoan hiền của cậu. Bởi vì thế tan tầm Hoàng Khải hóa trang chẳng khác tên trộm, nào là mang kính đen to tổ chảng trên mặt, nào là áo bành tô rộng lại còn dựng kín cổ và đột nhiên xuất hiện trước chủ sạp sách báo.
– Ông chủ – cậu hạ giọng kêu thầm.
– A – chủ sạp báo bị dọa đến cả người run bần bật – anh, anh cần tìm gì.
– Tân. Nam. Nữ … có không? – Hoàng Khải vẫn đảo mắt lia lịa nhìn xung quanh, chẳng khác đạo tặc.
– Có, có đây… của anh.
– Không cần trả lại – Cậu rộng lượng bỏ xuống sạp tờ mười đồng, sau đó chạy bay chạy biến.
Chỉ khổ ông chủ sạp báo khóc không ra nước mắt, lẩm bẩm một mình trong đau đớn:
– Giá một quyển mười hai đồng mà, tên khốn xấu xa ác độc.
Phải đến khi đi vào sảnh chính tòa nhà Hoàng Khải mới có thể bình tĩnh lại. Cẩn thận tháo kính, chỉnh lại áo rồi lôi cuốn tạp chí xuống.
– A….
Hừ, lại có người mắt để trên đầu đâm sầm vào cậu, xui xẻo, xui xẻo quá. Hoàng Khải trợn mắt ngước nhìn lên, người cậu vừa đập vào, hóa ra lại chính là anh chàng hôm trước gặp trong thang máy. Có thể nào:(
Anh ta nhìn cuốn tạp chí trên tay cậu, cười bí hiểm.
Mặt cậu thiếu chút nữa cháy đùng đùng, không nói câu nào mà vắt chân lên cổ chạy mất. Xong, xong, xong… xong đời cậu rồi.
Nụ cười của người ta là có ý gì đây? Lẽ nào anh ấy biết tạp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cai-ga-chuyen-viet-h-van/543094/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.