Editor: Anh Anh
"Ngôi Sao Nhỏ cái gì? Đoàn nghệ thuật Ngôi Sao Nhỏ?" Tô Hồng khó tin lặp lại lần nữa: "Anh muốn nắm giới giải trí từ con nít lên à, đổi thành con đường dưỡng thành?"
Trần Lộ làm ra biểu cảm bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Chủ ý này không tệ."
Tô Hồng: "...!BOSS, khẩu vị này quá nặng rồi."
"Cô yên tâm." Trần Lộ ung dung thong thả đi găng tay, rồi đưa gậy golf cho cô: "Tôi không phải luyến đồng, ít nhất cũng phải nuôi lớn mới được."
"...!BOSS tôi sai rồi." Tô Hồng nghiêm túc nói: "Trước đây tôi vẫn cảm thấy anh biến thái đến mức không phải người, bây giờ nghĩ lại, anh quả thật biến thái thành thần rồi!"
Lúc Mao Anh và Lâm Mậu đến đoàn kịch thì có không ít người vây quanh hội trường nhỏ, hiệu trưởng Hoàng hiệu nhìn thấy Mao Anh đến cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Mao Mao à, mau tới đây, mọi người đều đã chờ lâu lắm rồi."
Mao Anh không hiểu gì cả, Lâm Mậu ở phía sau cậu ngó dáo dác nửa ngày, nhìn thấy mấy người ăn mặc cực kỳ có thể diện đứng dưới sân khấu.
Lâm Tử Kiến nhìn Mao Anh nhíu mày: "Mao Mao?"
Mao Anh do dự gật gật đầu: "Là tôi...!Anh là ai?"
Lâm Tử Kiến nhìn về phía hiệu trưởng Hoàng: "Đoàn kịch các ông chỉ có một người gọi là Mao Mao à?"
Hiệu trưởng Hoàng vội vã nói: "Cậu bé ấy chính là Mao Mao, đóng vai chính hoàng tử tiên cá, chắc chắn không sai!"
Lâm Tử Kiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh quan sát đứa trẻ từ đầu đến chân, xem như thoả mãn gật gật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cai-goi-la-khong-quen-khong-biet/219430/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.