Cậu có thể chậm rãi đếm, sẽ đếm cho tới khi Cố Uyên đến đón mình.
Ý niệm cuối cùng trở thành hư không, tầm mắt đối nhau, trong mắt cả hai đều nhìn ra được ngưng trọng.
Cố Uyên chưa chắc hoàn toàn rõ ràng, Lục Đăng lại biết. Hệ thống đem máy theo dõi giấu đến kín mít, khi cậu ra có lưu ý đem cửa đóng lại một lần nữa, cảnh báo sớm hay muộn cũng vang, nhưng vô luận như thế nào cũng không nên là lúc này.
Trừ phi là có người đi vào trong nhà lao xem qua.
Cố ý chọn đêm khuya vượt ngục, chính vì thời gian này sẽ không có người đi xem xét lao ngục, nhưng lúc này lại có người đi xem xét, nhất định là có nguyên nhân đặc thù đột ngột phát sinh.
Phòng tuyến đáng lẽ kín đáo bởi vì biến cố thình lình xuất hiện sinh ra một chút dị động, quân lính hoảng loạn nhìn khắp nơi xung quanh, trời xui đất khiến, thế nhưng thật sự lộ ra một chút sơ xuất ngày thường sẽ không hiện ra.
Muốn thoát thân, liền cần phải quyết định nhanh chóng.
Quân đội Qua Nhĩ tinh từ trước đến nay huấn luyện rất tốt, quân lính lập thành đội chạy đến nhà giam. Cố Uyên vòng cánh tay đem Lục Đăng ôm vào góc tối, lưu loát gỡ bỏ linh kiện cột trên cẳng chân, lắp ráp thành cây súng siêu hạt thuần một thân màu đen, nhét vào trong tay Lục Đăng: "Cầm, chờ ta trở lại."
Trừ bỏ những thứ thiếu niên đưa cho y được giữ làm kỷ niệm, khẩu súng này là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cai-phao-hoi-nay-ta-trao/1440187/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.