Cố Tâm Ngữ trấn an khiến Cố Thịnh dần dần thở bình thường lại, nhưng anh tựa hồ lại đem mình phong bế, trên xe lăn, Cố Thịnh không nhúc nhích ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn đàn Piano, bên cạnh, Cố Tâm Ngữ không ngừng được nghẹn ngào, Cảnh Hạo cũng lâm vào trầm mặc.
"Cảnh Hạo, để cho mẹ con tới gặp anh ấy đi! Nói không chừng cha con gặp lại mẹ con, sẽ tốt lên!" Cố Tâm Ngữ ngồi xổm người xuống, nhìn Cảnh Hạo, trong mắt mang theo van xin, cô không muốn thấy dáng vẻ điên cuồng của anh hai nữa, có lẽ chỉ có chị dâu mới có thể đi vào trong lòng của anh ấy. Lông mày Cảnh Hạo nhíu chặt, theo bản năng cự tuyệt, "Không được, cha không tỉnh táo, con sẽ không để cho cha gặp mẹ!"
Nó biết, mẹ nhìn thấy cha có bộ dáng này, nhất định sẽ rất thương tâm, nó chỉ muốn nhìn thấy mẹ hạnh phúc, tất cả thống khổ cùng thương tâm, nó muốn thay mẹ ngăn trở!
Cái ý niệm này tựa hồ là bẩm sinh, nghe chú Kiều nói mẹ ngày trước như thế nào che chở cho mình, nó càng thêm kiên định!
Hiện tại đến phiên nó che chở cho mẹ!
Cố Tâm Ngữ cảm thấy mất mát, trước mắt, mặc dù chỉ là đứa bé, nhưng cách nó nói chuyện, so với người lớn còn thành thục kiên định hơn.
Chỉ là. . . . . . Nhìn Cố Thịnh, trong mắt Cố Tâm Ngữ thương tiếc càng nhiều hơn, "Con cũng thấy đó, bây giờ nên làm gì đây? Cảnh Hạo, đó là cha con, con không muốn thấy mẹ thương tâm, không lẽ lại muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-bay-hon-nhan-su-tra-thu-cua-tong-giam-doc/1030494/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.