Nhuế Văn Đào khinh bỉ liếc nhìn cô ta một cái, “Điều đó không cần thiết.
Chỉ cần sau này cô đặt tâm tư vào công việc, đừng nghĩ về một vài thứ khác là được rồi.
Ngoài ra, không có chuyện gì bớt đi gây sự với trợ lí Lê, cô ấy không phải người cô có thể đụng đến.
Nếu như muốn giữ được bát cơm của mình, tốt nhất cô nhớ lấy lời nói của tôi ngày hôm nay.”
Lâm Tuyết Nhi gật đầu như giã tỏi, “Nhớ rồi, nhớ rồi.”
Khuôn mặt đang khóc của Lâm Tuyết Nhi thậm chí còn hung tợn hơn cả ma nữ,
Nhuế Văn Đào không muốn nhìn nữa, không kiên nhẫn hướng cô tay khua tay, “Đừng dính ở đây nữa, mau ra ngoài.”
Lâm Tuyết Nhi cảm ơn rối rít, cố gắng điên cuồng để cút ra ngoài.
Nhuế Văn Đào nhìn tập tài liệu trên bàn cả nửa ngày trời, cầm nó lên tiện tay nhét vào trong máy hủy giấy.
Nghe thấy tiếng nghiền ầm ầm của giấy vụn, anh ta thở dài thườn thượt, chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi.
Nếu như trong công ty lại có thêm vài người giống như Lâm Tuyết Nhi, thật sự không biết anh ta sẽ mệt thành dáng vẻ như thế nào.
Bạc Diễn Thần hàng ngày đương nhiên sẽ không đi quản lí vài ba chuyện nhỏ nhặt này.
Nếu như chuyện hôm nay đến tay của Bạc Diễn Thần, việc Lâm Tuyết Nhi bị khai trừ là không thể thay đổi được nữa.
Nhưng Nhuế Văn Đào cảm thấy giải quyết như vậy bất kể là đối với Bạc Diễn Thần hay là đối với Lê Hân Đồng đều không có lợi.
Nhất là Lê Hân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-bay-ngot-ngao-cua-tong-tai/1754900/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.