“Chiếu tướng!”
Một nước cờ thẳng đảo hoàng long[1], ăn tươi quân của đối phương, Hoàng đế lần nữa giành được chiến thắng, vẻ mặt đắc ý.
Trịnh Dung Trinh phù trán ai thán: “Hoàng thượng, kỳ thuật của ngài thật sự là càng ngày càng cao.”
“Đâu có đâu có, là tiên sinh khiêm nhượng.” liên tiếp thắng vài ván, Hoàng đế hiếm khi khiêm tốn như hôm nay.
Đương kim Thánh thượng tranh thủ thời gian nhàn rỗi, phái người đi tìm Trịnh đại thị lang thân kiêm mấy chức, loay hoay bận rộn chân không chạm đất, nói là có việc quân cơ quan trọng cần thương lượng, đợi Trịnh Dung Trinh vội vội vàng vàng chạy đến, Hoàng đế đã sai người chuẩn bị bàn cờ ở Đông Noãn các ngồi chờ sẵn.
Trịnh Dung Trinh trừng mắt nhìn bàn cờ trước mặt hỏi: “Hoàng thượng, đây là việc quân cơ quan trọng mà ngài nói?”
Hoàng đế cười meo meo chỉ vào bàn cờ vua nói: “Đây chẳng lẽ không phải việc quân cơ __quan trọng?”
Trịnh Dung Trinh cảm thấy Hoàng đế còn vô lại hơn cả hắn, dứt khoát nói thẳng: “Hoàng thượng, hạ quan thực sự rất bận, ngài sao không tìm người khác?”
Hoàng đế không đáp lời, hướng hắn vẫy tay ý bảo hắn mau mau ngồi xuống: “Trừ ngươi ra, đánh cờ với người khác ai cũng nhường trẫm, chẳng có chút hứng thú nào cả, mau mau đi!”
Trịnh Dung Trinh đối y thật sự không có cách nào, chỉ phải bi phẫn ngồi xuống.
Có lẽ là kỳ nghệ của Hoàng đế dần dần lên cao, hoặc là trong lòng hắn còn lo lắng một đống công vụ chưa xử lý, dù sao hôm nay Trịnh Dung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-cung/291400/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.