Đây là một tòa miếu thờ bị bỏ hoang, tượng phật phủ kín bụi bặm, nến đỏ đốt dở một nửa, trên mặt đất trải mấy dúm cỏ khô, có lẽ là dấu vết người qua đường để lại khi qua đêm. Nhìn quanh bốn phía, góc tường chằng chịt mạng nhện, cửa sổ giấy rách tung toé, nhìn thế nào cũng thấy là cảnh tượng cũ kĩ không chịu nổi.
Theo lý thuyết, ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, tâm tình không nên quá vui.
Nhưng Cẩm Dạ từ khóe môi đến đuôi lông mày đều nhiễm ý cười, nàng nhặt một cây gậy gỗ dài tùy ý gẩy gẩy đống lửa đang cháy to ở giữa miếu, chỉ cảm thấy nơi đó đốm lửa bùm bùm văng khắp nơi giống như nàng giờ phút này đang mênh mông cảm xúc, nhiệt tình trào dâng không thể dừng lại được.
Làn váy thật dài lây dính một chút tro bụi, nàng cũng lười phủi đi, lơ đễnh ngồi ngay tại chỗ, ánh mắt không rời người đàn ông trước mặt hai tay bị trói sau lưng buộc trên khung cửa sổ gỗ dù chỉ một chút.
“Thật ngượng ngùng, Nghiêm đại nhân chịu khổ, có điều ta đã giải huyệt của ngươi, hẳn là sẽ không quá khó chịu.” Cẩm Dạ nghiêng đầu, ánh mắt phá lệ sáng ngời, một lát lại thật sự không nhịn được cười trộm ra tiếng. Làm sao bây giờ, nhìn thấy kẻ thù trở thành tù nhân sinh tử nắm giữ trong tay mình, loại cảm giác này thật sự quá mức tuyệt vời……
“Có phải ngươi muốn giết ta?” Tiếng nói lãnh liệt ngăn lại nụ cười cẩu thả của nàng.
Cẩm Dạ nhướn mày:“Sao, ngươi bắt đầu sợ chết?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-da-lai-phu/1299499/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.