So với cảnh tượng huyên náo trong điện, trên con đường nhỏ dài dòng lại yên tĩnh ngoài điện Trùng Dương quả thực lạnh lùng đáng sợ, lối rẽ trên đường chính là đường mòn bên cửa hông đi thông hoàng thành, mà nơi này trừ bỏ cấm vệ quân ngẫu nhiên tuần tra cùng đèn lồng cung đình, không còn gì dư thừa khác làm nền.
Chẳng qua, cảnh tượng lãnh lẽo này không duy trì được nửa khắc, đã bị tiếng hát truyền ra cuối con đường ăn mòn hết bình tĩnh, làn điệu đứt quãng, âm thanh phá giọng, thảm không đành lòng nghe. Nhưng hiển nhiên cô gái đang hát lại cực có hưng trí, bị nấc rượu làm đứt đoạn sau còn cười khanh khách không ngừng.
“Chớ hát nữa!” Huyệt thái dương của Nghiêm Tử Trạm bắt đầu đau, một tay khống chế móng vuốt không an phận của nàng, một tay kia cố sức che miệng nàng. Không nghĩ tới lòng bàn tay vừa mới tiếp xúc đến cánh môi nàng, đã bị hung hăng cắn một ngụm, hắn theo phản xạ rụt tay về, trừng mắt cô gái say rượu lan man trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Nàng muốn thế nào?”
Cẩm Dạ không để ý tới hắn, còn phất tay áo, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, có điều mưa gió là việc của trời, không thể nào đoán trước, nửa đường nàng vấp phải làn váy, lạch cạch một tiếng ngã lăn ra đất.
“……” Nghiêm Tử Trạm dùng sức nhắm chặt mắt, bắt đầu may mắn vừa rồi mình quyết định vẫy lui cung nữ dẫn đường, ai có thể đoán được nha đầu kia say khướt có thể kinh tâm động phách như vậy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-da-lai-phu/1299570/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.