Thanh âm giống như nước suối trong, tràn ra trong thư phòng –
“Lũ lụt Thương Châu, đã thành cục thịt trong lòng dân chúng, ngân lượng cứu lũ bị cướp, dẫn tới kêu ca nổi lên bốn phía, lòng thần xấu hổ, lại tập hợp ý kiến các nơi……” Nói đến đây đột nhiên dừng lại, thực mất hứng để lại một tiếng thở dài.
Cẩm Dạ nguyên bản còn cầm bút ngẩn người, bị hắn không mặn không nhạt nhìn lướt qua lập tức ngồi thẳng, vô tội nói: “Sao không nói tiếp?”
Nghiêm Tử Trạm nhíu mày, ngón tay dài nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Ta vừa giảng điều này, rốt cuộc nàng nhớ kỹ hay chưa?”
“Cài này thì chưa.” Thực thẳng thắn cười cười, nàng tự theo mục đích bản thân nằm úp sấp trên bàn học, bắt đầu tim kiếm trong đống tấu chương kia, sau một lúc lâu mở ra hai bản, cẩn thận xem xét xem xét rồi bỗng nhiên kéo tay áo người nào đó một phen, tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.
“Nàng làm gì vậy……” Nghiêm Tử Trạm khó hiểu.
Cẩm Dạ chưa nói tiếp, chỉ thuận tay cầm nghiên mực, chấm ướt ngòi bút rồi cổ tay run lên, cho mực thừa rụng xuống, đợi đến khi trên giấy viết xong câu nói của hắn lúc trước, mới nói: “Ta rất ngạc nhiên, những tấu chương này chàng đều xem qua?” Điều này thực làm người ta thắt lưỡi, gần như hắn có thể không ngừng nói ra nội dung mỗi bản tấu chương, thậm chí…… ngay cả lời phê chuẩn dối trá lâm thời nghĩ ra cũng dị thường lưu loát.
Chớ không phải là trên đời này thực sự có nhân tài tuyệt diễm?
Nàng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-da-lai-phu/489579/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.