Từ sau khi Tần Di nhìn thấy bốn chữ Đừng đụng bố mày thì Mục Hiểu Hiểu thật sự là bị từ chối ra nghìn mét, đại tiểu thư nhà người ta coi nàng thành không khí luôn.
Tần Di làm cái gì cũng chỉ có một mình, đến cả ăn cơm cũng ăn một mình trên tầng.
Thỉnh thoảng, lúc Mục Hiểu Hiểu ngồi ở dưới tầng vừa ăn cơm vừa nói vui vẻ hòa thuận nói chuyện với Tống tẩu và những người khác, nàng cũng sẽ nhìn lên trên tầng một cái, xem người phụ nữ giống như tượng băng đang ngồi trên xe lăn kia, nhịn không được muốn hỏi.
- Không cô đơn sao?
Đương nhiên, sự lạnh lùng của Tần Di không phải chỉ nhằm vào một mình Mục Hiểu Hiểu thôi đâu, chỉ cần cô đi ra ngoài, tất cả mọi nơi đều giống như giáo viên chủ nhiệm đi kiểm tra vậy, ngoài Tống tẩu ra thì tất cả mọi người bất luận là đang nói cái gì đều im lặng ngay lập tức, đều tăm tắp cúi đầu xuống.
Bốn ngày rồi.
Mục Hiểu Hiểu không nói được một câu nào với Tần Di cả.
Nàng tuổi còn trẻ đã gặp phải khó khăn lớn nhất trên con đường sự nghiệp, vì vậy, nàng còn cố ý gọi điện thoại cho Liễu Ngải Văn, nói về tình huống nhận tiền lương nhưng không làm được việc bên này.
Liễu Ngải Văn giống như đã dự đoán được trước là sẽ như thế này: "Cô đừng áp lực quá, nếu như ở đấy mà có thể giúp đỡ được Tần Di thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu như không giúp được, cô ấy cũng không ghét cô thì cứ coi như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-den-gan/1742744/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.