Đại tiểu thư cũng là người hiểu biết sâu rộng, từng thấy qua rất nhiều giống hoa đào của Hiểu Hiểu.
Điều này dường như không giống như trước đây.
Cô nhìn bức thư, đôi mắt phụng khẽ nheo lại, xung quanh phảng phất mùi nguy hiểm.
Thu Thu trông thấy dáng vẻ này liền nói cô phải đi giúp mẹ nhóm bếp, cô xoa xoa mũi của Hiểu Hiểu rồi vui vẻ chạy đi như một chú thỏ.
Trong lòng Hiểu Hiểu đã muốn dùng chiếc quạt đánh vào lòng bàn tay Thu Thu, có điều là nàng không vững dạ như bình thường, vô thức lộ ra sự lo lắng.
Lo lắng đến từ đâu? Khách quan mà nói, anh Vu Dược không phải là người theo đuổi cô, anh chỉ xem cô như một người bạn tốt.
Khi còn nhỏ, Vu Dược thường đến cô nhi viện, lần đầu tiên đến là lúc anh ấy vẫn còn bé, ăn mặc sạch sẽ, cười lộ chiếc răng nanh nhỏ trông rất đáng yêu.
Nhân lúc bố của anh đang nói chuyện với dì viện trưởng, anh đã để ý đến Hiểu Hiểu.
Thời điểm đó, Hiểu Hiểu có phong cách lãnh đạo đặc biệt, cô chắp tay sau lưng xem Thu Thu học bài: "Em đừng chỉ nghĩ đến việc ăn chơi mỗi ngày, sau này nếu như chị không còn bên em nữa, không có kiến thức thì em lấy cái gì mà bảo vệ bản thân?" Thu Thu bĩu môi nức nở, lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Mặt em dễ bị bắt nạt lắm sao chị?" Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Lẽ nào chị đây thân là chị gái của em mà muốn lừa em sao? Ở cái xã hội này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-den-gan/1742897/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.